Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy có gì đó lấp lánh trên mí mắt em … hình như em đang khóc … đúng vậy. Tôi không biết em rơi nước mắt vì điều gì: Vì đau, vì sướng hay vì gì ???
Nếu vì đau thì thật vô lí … vì trước khi quen tôi em có lẽ đã đi lại với không biết bao nhiêu thằng … và trong lúc quen tôi cũng vậy … chắc đã có thằng làm em mất đi cái ngàn vàng … càng nghĩ tôi càng thấy mình làm vậy là đúng, loại như em phải dùng biện pháp mạnh để sau này khỏi phải ân hận vì lúc đó đã quá hiền …
Dù căm ghét em thế nào đi nữa tôi không thể ngăn được một lòng thương cảm dành cho em lúc này, tôi nhỏm dậy, lấy tay vuốt giọt nước mắt đang đọng trên má em và hôn lên đôi mắt ấy … tôi để em nằm đó còn mình thì ngồi nhìn về phía biển tối … chợt tôi cũng thấy em ngồi dậy … tựa vào vai tôi… tôi bế em vào lòng … dường như trong em không còn chút sức lực nào … tạm quên đi mọi kí ức buồn, tôi ôm em thật chặt … chợt em buông ra một câu …chửi :
– Đồ độc ác!!!
Tôi giật bắn mình vì câu chửi của em, chẳng lẽ em đã đọc được ý nghĩ tôi sao, chẳng lẽ em biết là tôi làm em ngay giữa bãi biển này vì muốn em … đau hơn là sướng … nếu em thực sự đau đớn thì tôi đã đạt được mục đích … nhưng sao tôi thấy đau đớn quá … đây có phải là điều tôi muốn không … tìm môi em, tôi trao cho em nụ hôn an ủi … tôi cõng em đi một đoạn trên bãi biển, sóng vỗ rì rầm làm tôi muốn ngã quỵ, em khá nặng … nhưng tôi sẽ không buông em ra cho đến khi vào bờ vì tôi sợ bóng đêm ngoài kia sẽ nuốt chửng em mất …
Đưa em về và tôi cũng trở về góc phòng quen thuộc, với đống bài vở và cái máy tính bầu bạn … ném áo khoác vào góc phòng tôi lăn ra ngủ vì mệt …
Tiếng loa phát thanh quen thuộc làm tôi tỉnh dậy, mồ hôi tôi vã ra như tắm, và người thì thật hôi hám, đêm qua lăn lộn trên biển nên giờ quần áo khá lấm lem. Tôi cởi quần áo và chộp cái áo khoác, định quăng vào máy giặt trong phòng tắm …
Chợt … có cái mảng màu thẫm gì đó bám vào cái áo khoác … lấy tay cạ ra thì mảng bám bong ra … màu đỏ …
Ôi lạy chúa, không phải vậy chứ … tôi nhìn xuống háng mình … ôi trời ơi đúng là cái mảng màu đỏ đó rồi … tôi sụp xuống nền nhà và không hiểu chuyện gì đang xảy ra …
Cả ngày chủ nhật đó tôi ở nhà, đã mấy lần nhấc máy lên định gọi cho em nhưng phải dập máy vì không đủ can đảm và kkhông biết phải nói gì, tôi nhớ lại đêm hôm trước, đúng là em đã la đau … là đúng là tôi đã dập những cú khá mạnh … ôi trời, em đau thật sao … mình… đã phá trinh em sao … đầu óc tôi quay cuồng vì sợ hãi, tôi sợ vì không biết có phải mình đã gieo cho em những ám ảnh về tình dục không, nếu thế thì tôi là kẻ độc ác đúng như em nói … và nếu vậy thì em không phải là kẻ như mình nghĩ, kẽ mà luôn sẳn sàng hiến thân như bọn cave … ôi mình đã sai rồi …
Thứ 2 …buổi chào cờ, cả trường tụ tập trước sân, ngó qua lớp em,tôi không thấy em đâu cả … cảm giác hồi hộp xen lẫn lo sợ dâng trào … sáng nay tôi đã gọi điện nhưng không thấy em bắt máy … hỏi mấy đứa lớp em thì không ai biết … và nỗi lo sợ ấy còn kéo dài mãi đến tối … khi tôi thấy em đến lớp học thêm dù rất trễ … nhìn xuống chỗ em tôi thấy vẻ mặt em không còn “bình thường ” như mọi ngày nữa, nó khá đờ đẫn và điều đó làm tôi lo sợ thật sự, cả buổi học chỉ thấy em gục mặt xuống bàn, và điều đó làm tôi như ngồi trên đống lửa …
Tôi đứng trước cửa chờ em ra … điệu bộ của em khá chậm chạp chứ không linh động như mọi ngày … tôi thương em quá, bây giờ nếu phải quỳ xuống xin em tha thứ thì tôi cũng làm.
Em bước ra, tôi nắm tay em và hỏi :
– Bà nói chuyện với tui một chút được không?
– Ông sao vậy, sao tay chân run run mà mặt mày tái mét vậy
– Không… không sao hết, giờ tui muốn nói chuyện với bà được không?
– Ừhm, mình kiếm chỗ nào ngồi đi, tui cũng có chuyện muốn nói…
Tôi sung sướng và nhẹ nhõm khi em còn quan tâm đến tôi
Trên chiếc ghế đá lạnh lẽo trong công viên, tôi nắm chặt tay em … em hỏi :
– Có gì T nói trước đi …
Bao nhiêu là tự trọng và kiêu hãnh, hận thù và ghen tức trong tôi giờ đây đã không còn, và tôi gục đầu vào lòng em … nắm chặt tay em, tôi khóc và nói :
– T xin lỗi … T làm L đau … T không có cố tình đâu … vì không ngờ nên đã làm mất đi cái quý giá nhất của L
Em đang nắm tay tôi chợt buông ra …em hỏi :
– T không ngờ cái gì …chẳng lẽ T không biết là đã đưa vào thì phải mất hay sao hay là T nghĩ tui không còn …
Tôi chết lặng trước câu hỏi của em…và chỉ biết nói câu xin lỗi
– Xin tha thứ cho T, T thật lòng không muốn làm L đau
– T im đi, đúng rồi, có phải T nghĩ tui đã mất nên…
Đến lúc này tôi phải thú nhận …
– T xin lỗi mà, vì đêm thứ 7 T thấy L đi với người con trai khác nên T đã rất giận L …nên ..
– Đồ … điên … sao không hỏi tui là ai mà đối xử tui như vậy … T nghĩ tui là người như thế nào, có phải T luôn nghĩ tui là loại con gái ham tiền ham xe không?
– Không phải như vậy đâu L …
– Không phải gì nữa, hôm ở căn tin chính miệng T nói thế mà giờ còn chối … đồ đểu … T cút đi, tui không muốn nghe T nói nữa …
Rồi cả hai òa khóc, tôi nắm chặt tay em và giúi đầu vào lòng em, còn em thì cứ đánh tôi tới tấp và rồi cùng ôm tôi khóc … tôi chở em về … dường như trong tôi và em, ngọn lửa tình yêu đang dần lụi tàn vì cơn bão …
Đêm hôm đó, tôi gọi điện cho em liên tục đến khi em tắt máy … không có hồi âm … rồi cơ hội gặp em vào buổi chiều cũng không còn khi tôi nghe tin em đã nghỉ học ở lớp đó và chuyển sang lớp học thêm khác … rồi bao nỗ lực khác để tìm gặp em đều bất thành vì chính em không muốn gặp lại tôi nữa. Tôi gần như kiệt sức vì sự dằn vặt và ân hận … chìm trong rượu bia làm tình hình của tôi tệ thêm … nhiều lúc ba má về nhà thấy tôi nằm vật vã trên ghế và vỏ bia nằm ngổn ngang xung quanh, họ không thể tin vào mắt mình, họ không biết điều gì đã làm biến đổi thằng con ngoan hiền của họ ra thành thảm bại như vậy, dù họ lên trường hỏi bạn bè nhưng cũng không ai biết, cả cô chủ nhiệm và nhiều thấy cô khác đều gọi tôi lên hỏi nguyên nhân để giúp đỡ nhưng tôi quyết không nói cho ai … chỉ có thằng bạn thân của tôi là biết.
Một đêm nọ, trong quán nhậu …nó bảo tôi :
– Mày nên quên nó đi T, nó đã là của thằng khác rồi
– Mày câm đi. ĐM … lúc trước cũng vì nghĩ xấu cho nó mà tao mất nó đấy, ĐM cũng do mày, ĐM khốn nạn
– Thôi tao lạy mày, tao biết là mày ân hận nhưng mà nó không trở lại nữa đâu
– ĐM, sao mày biết
– ĐM, ai cũng biết hết, đéo phải mình tao, tối nào nó không đi vũ trường với bọn ăn chơi trong trường đại học
– ĐM, mày có thấy không mà nói bừa
– Sao không, tối mai mày với tao qua đó là thấy, mà không, bây giờ qua luôn, đm, giờ trễ rồi, chắc tụi nó cũng đang ra, ĐM thích thì qua đó ngồi canh…
… Em bước ra từ vũ trường …vẫn nụ cười hoang dại … vẫn cơ thể tràn đầy sức sống … em đi qua tôi, lạnh lùng, đó không phải là đôi mắt ngập tràn hạnh phúc khi bên tôi, đó là đôi mắt của con người không muốn nhìn về quá khứ … biển đêm nay vẫn đều đặn hát vang khúc ca quen thuộc, men theo từng con sóng, tôi đi tìm dấu chân em để lại trên cát đêm qua …
…
Đọc phần 10 tại đây : phần 10