Ngày thi đầu tiên tôi thi môn văn … có lẽ đây là môn dễ nhất mà cũng là khó nhất trong 3 môn thi đại học. Dễ vì không cần phải làm chính xác và chi tiết nhưng vẫn có điểm, còn khó là vì ít ai lại đạt được điểm cao ở môn thi này … dù rất có khiếu văn chương nhưng lạ là trong cả 3 năm học cấp 3, văn luôn là môn tôi có điểm trung bình năm thấp nhất, lận đận ở mức 6, 7 phẩy, sau 3 năm học tôi rút ra được một kinh nghiệm, để học tốt môn văn ở trường trung học phổ thông bạn không cần phải ôm đồm đêm ngày cày luyện văn mẫu hay cố sức mà đọc mà nhớ cho hết tất cả các bài văn mà thầy cô cho chép, chỉ cần tập trung học được dàn ý, đó là dàn bài được tổng hợp lại từ bài của các giáo viên có kinh nghiệm lâu năm luyện thi và những quyển văn mẫu của chính nhà xuất bản giáo dục phát hành còn nếu bạn thấy như vậy là còn dài … thì chí ít bạn phải nắm được những ý tưởng cốt lõi của bài văn. Được như vậy, dù không văn hay chữ tốt nhưng bạn có thể an tâm không bao giờ dưới điểm trung bình, phần còn lại là phụ thuộc vào khả năng bay bướm của bạn …
Hồi hộp mở tờ đề ra … chụp lấy cây bút … tôi vội vã ghi ào ào ra giấy tất cả những câu những chữ những ý tưởng tất tần tật những gì có thể liên quan đến đề văn mà tôi còn nhớ … đã đến lúc vắt kiệt bộ óc và lấy hết những gì mình đã nhớ và có thể nhớ … không còn thời gian để lưỡng lự phân vân là đúng hay sai … thà nhầm lẫn còn hơn bỏ sót … nhưng bạn cần tỉnh táo để quyết định xem điều bạn đang phân vân có tương thích với thời gian hoàn cảnh và cốt truyện không … phải mất một lúc khá lâu để tôi bình tĩnh trỡ lại … nhìn vào những gì mình vừa ghi lên giấy nháp … tôi thở phào … khá nhiều … đủ để ra phòng thi trong tâm trạng phấn khởi và an tâm … lấy lại bình tĩnh … tôi sắp xếp lại tờ giấy thi cho ngăn nắp … và đặt bút lên bắt đầu thả hồn theo bài văn …
Chiều … môn toán … không còn chỗ cho sự bay bướm hay thơ thẩn mơ hồ nữa … toán học là môn học khắc nghiệt và vô tình nhất trong số những môn học… chính vì vậy nó luôn đứng ở vị trí thống trị … nó là con thú khó thuần phục nhất, một con rồng … nhưng những ai đã bắt được rồng … thì không còn ngán bất kì con thú nào khác … từ lúc học toán đến giờ, tôi chỉ biết đến 2 khái niệm duy nhất… đúng và sai, bạn không đúng có nghĩa là sai, và bạn nên tập làm quen với 2 khái niệm đó … đừng ảo tưởng vào những điều gọi là ” chưa chính xác hay chưa đúng lắm hoặc còn chưa rõ ràng ở vài chỗ ” nó sẽ giết bạn khi có cơ hội.
Dưới những cơ hội nhỏ nhoi lách vào cánh cửa đại học, điều đó càng khiến tôi thêm sợ hãi và áp lực … lật đề toán lên … quả nhiên … chỉ có 50 phần trăm là chắc ăn … tất cả những câu hỏi còn lại … nằm giữa ranh giới đúng và sai và chờ đợi bạn làm tất cả những gì có thể để quyết định … ra khỏi phòng thi … tâm trạng hứng khởi hưng phấn lúc sáng … giờ đã thay bằng sự hồi hộp lo âu chờ thời điểm đáp án được công bố trên mạng … không biết giờ này tâm trạng em thế nào … có làm được không …
Nhấc điện thoại lên … tôi gọi em … nghe chất giọng hồi hộp lo sợ hỏi tới tấp về đáp án cách làm của em … tôi cũng yên tâm phần nào… ít ra là em có cái để mà hồi hộp lo lắng… còn hơn là không có gì .
– À … T … Linh nói nè …
– Sao … còn gi nữa không …
– Lúc nãy … hình như Linh gặp một con trong đám hồi bữa đánh mình …
– Hình như là sao … phải là nó không? Linh nhớ lại coi
– Chắc vậy … hình như là nó … chắc nó cũng thi khoa kinh tế … lúc nãy thấy Linh dưới sân … nó liếc chằm chằm mà …
– Sặc … giờ Linh còn đang trên trường phải không …
– Đang đứng trước phòng !
– Thôi … ra lấy xe … coi thử có tụi nó không … nếu không thì phắn một mạch về nhà đi … nhanh đi …
– Nhưng mà … anh Linh chở …
– Anh Linh gần tới chưa …
– Chắc cũng gần …
– Thôi đứng đấy… kiếm chỗ nào kín đứng … T qua liền … đứng im nhen …
– Được không … thôi không sao đâu … chắc anh Linh cũng gần qua rồi …
– Không … T qua liền …
Búp bê ơi là búp bê … ăn gì mà đen mực … tránh vỏ dưa cặp vỏ dừa … cứ tưởng không đi học nữa là sẽ yên chuyện .
Cổng trường không còn bóng người nào nữa … hình như tất cả đã về hết … chỉ còn lác đác vài người ngồi trong những hàng quán xập xệ trên vỉa hè … dừng xe lại trước cỗng … nhìn vào trong … sân trường cũng vắng hoe … không biết em ở đâu …
– T … T ơi …
Nhìn qua … sặc … em chui ra từ phòng bảo vệ … khôn gớm …
– Trời … tưởng về rồi chứ … hehe … bà cũng lanh nhen … chui vô phòng ông bảo vệ ngồi … nói sao mà ổng cho vào ngồi vậy ..
– Hihi … thì giả vờ quên điện thoại rồi xin vào gọi điện … ngồi lì đó luôn cho chắc …
– Ừhm..hihi … thôi đi …
– Ừhm … vậy để Linh gọi ông anh kêu ổng khỏi tới nữa … ông quỷ … làm gì mà lề mề dã man …
…
Chui vào những con đường nhỏ … nỗi ám ảnh đêm nào vẫn còn bám lấy tâm trí tôi … có lẽ tạm tránh đi những nơi đông người … không biết giờ mà chúng vây lấy tôi như hôm trước … thì tôi còn có sức phàn kháng không … thôi thì … phòng bệnh hơn chữa bệnh …
– T … giờ về hả …
– Ừhm … chắc phải vậy Linh à …
– Ừhm …
Nghe nhịp thở dài của em … tôi lại thấy não lòng … sau những giờ thi cử căng thẳng … tôi biết em muốn đến một nơi nào đó thật thoáng đãng và yên tĩnh … giá mà tôi có thể bay lên những tầng mây trắng trên kia … chỉ có tôi và em … giữa bầu trời xanh thẳm …
…
– Ủa … không về hả … .đi đâu ra đây …
– Giờ muốn về hay muốn đi đây …
– Không biết …
– Đi thì nói … không biết gì … hay về nhen …
– Đi …
– Hihi … đùa thôi … giờ mình không ra biển nữa … lên đèo chơi cho nó đổi mới … ok
– Ừhm..
Đấy chính là con dốc mà ngày xưa tôi và những thằng bạn hay sổ xuống tìm cảm giác mạnh … một bên là vực … một bên là núi … và chỉ có chúng tôi … nhìn về không gian bao la trước mắt … hôn lên má em … làn da trắng xinh và thơm như vị sữa … lòng tôi cuộn trào những cảm xúc ham thích kì lạ … đã lâu tôi chưa được cảm nhận cơ thể ngọc ngà này … thèm thật … ước gì mặt trời kia chìm xuống đáy biển nhanh một chút … để màn đêm phủ xuống nơi đây … cho tôi được áp lại em nhiều hơn nữa …
– Linh … thi xong … Linh tính làm gì …
– Hihihi.. Linh cũng đang định hỏi T nè …
– Hehe … đi … đòi nợ …
– Là sao???
– Thì … kiếm mấy người nợ T tính sổ chứ sao …
– Ai ?
– Linh chứ ai …
Tôi chọc tay vào hai eo em … để nhắc em nhớ món nợ ngày nào em đã kí …
– Á … nhột … quỷ nà … ai nợ ông … xao xạo …
– Xạo nữa chớ … nhớ lại coi … hôm bữa học … Linh nói rồi mà..nhớ không …
– Nói gì … không nhớ …
– Ớ … thiệt không …
– Thiệt … nói lại nghe coi …
Chọc tay vào hai nách em … chết nè … không nhớ nè …
– Hihi … bõ ra … quỷ …
– Nhớ chưa …
– Ông nghen … tui chưa xử tội là may … không có nợ nần gì hết …
Thả em ra … tôi quay đi … ghét cái mặt … đã nói ất giáp rạch ròi vậy … giờ lại lật lọng … em cười bấu lấy vai tôi …
– Thì nợ gì … nói Linh nghe thử … chứ Linh quên rồi thiệt mà …
– Vờ vịt … làm gì quên nhanh vậy … sao lúc trước nợ không quên …
– Thiệt..nói nghe đi … hihi … nói đi …
Quay sang ôm lấy cái eo thon … áp mặt lại … tôi thì thầm vào tai em …
– Nợ … học bài … 1 bài toán … 1 cái hun … 3 bài toán … 1 lần … ầm ầm … nhớ chưa …
– Sặc … xạo xao … gì mà nhiều vầy …
– Hehe … thì vậy … sao … bữa đồng ý rồi mà …
– Thôi cha đừng có dụ tui … 3 bài toán 1 cái hun … 10 bài toán … mới được hun chỗ khác …
– Trời … ê ê … nhớ vậy mà kêu quên hả … giờ muốn gì đây.. nhỏ này liều…
– Đó đó … định ăn hiếp tui hả … sao … chịu không … chịu thì trả … không thì thôi …
Sặc … giờ thì còn nước còn tát … em đã nắm đằng chuôi … thì tôi còn cự cãi gì được nữa …
– Bà ép người vừa thôi nhen …
– Sao … giờ cu có chịu không chị trả … không thì thôi … bye cu luôn …
– Dám không …
Kéo em lại … giờ đòi luôn nè … chạy đâu cưng … .những nụ hôn ngọt ngào lại kéo tới … những tia nắng cuối cùng … đã dần tắt … màn đêm khẽ khàng buông xuống thành tấm màn che chúng tôi khỏi những nghiệt ngã ngoài kia … bỏ lại phía sau tất cả … đôi môi em chưa bao giờ nồng nhiệt và hấp dẫn hơn lúc này …
Ngày thi thứ 2.
Môn anh … không có gì nhiều để nói … có gì dùng nấy … không có nhiều thứ trừu tượng hay cần phải suy luận dự đoán, chỉ có những gì bạn đã học được giờ đem ra phân tích và phang vào ô trống …
Bước ra khỏi phòng thi … vậy là … kì thi sinh tử đã ở phía sau … dù có hối tiếc điều gì thhì tất cả cũng đã qua … những gì bạn có thể làm lúc này là bình tâm và chờ đợi … nằm phịch xuống giường … vừa gỡ nịt và tuột quần ra … tiếng bước chân chạy thình thịch xô cửa vào làm tôi vội vã kéo cái mền trùm chim lại … thì ra là con quỷ mèo …
– Quỷ nhỏ … vào phòng mà không gõ cửa à …
Nhảy lên người tôi nó nói …
– Sao … làm được không … đưa đề em coi … nhanh
– Cô biết gì mà coi … thôi ra dùm để tui ngủ coi …
– Mà có cầm đề về không… cho em mượn thử …
– Không ! Nó thu lại chứ có cho cầm … chút lên mạng coi đi …
– Sặc … chán vậy …
Nó tiu nghỉu … làm như pro anh lắm không bằng …
– À … ông anh … hồi nãy cô Ngân gọi em
– Có không đấy … mà gọi chi … sao không gọi anh …
– Ai biết … cổ kêu gọi mà hình như anh tắt máy …
– Ừhm..quên..lúc nãy vào phòng thi tắt máy … mà nói gì không
– Kêu anh gọi cho cổ … hehe..chắc tối nay lại … hẹn nhau chứ gì … thi xong rồi mà … khỏe quá mà..tha hồ … hehe
– Đếm từ 1 đến 3 cô phắn ra nhanh không tôi tẩm quất đấy … nhanh … phắn …
Con quỷ nhỏ … đè đau hết cả đùi … nhiều chuyện thấy ghét …
…
– Alo … T hả …
– Dà… em nè … sao cô …
Chắc bả đang nóng ruột lắm đây …
– Nãy tắt máy hay sao cô gọi hoài không được vầy
– Dạ … sao cô … nhớ em hả … tối nay đi chơi nghen … thi xong phẻ dã man … hehhe
– Quỷ … chưa gì mà … sao … thi được không … kể nghe thử coi
– Buồn quá cô ơi … híc …
– Trời! Sao vậy … kể nghe coi … sao buồn …
– Thì làm được ..nên buồn …
– Trời … điên hả … làm được mà buồn …
– Thì … có nguy cơ đậu … mà mà đậu rồi thì … sao còn ở bên cô nữa …
– Khỉ … nói bậy bạ không à … người ta mong còn không được… đừng có nói cái kiểu xui xẻo đó nữa … đến đâu hay đến đó …
– Hehe em đùa thôi … nhưng mà … thực sự cứ nghĩ đến cảnh … T với Ngân … phải xa nhau … T buồn lắm …
– Đã nói là không nghĩ đến chuyện đó nữa mà … chuyện mình đâu còn có đó … quan trọng là T phải đậu … tương lai chứ không phải chuyện giỡn …
– Ừhm … T biết mà … thì T làm được hết … không có gì phải lo đâu …
– Ừhm … vậy Ngân mừng cho T … vậy … thôi nghen … T nghĩ đi … chắc mệt lắm phải không …
– Mệt gì mà mệt … tối nay… đi ăn mừng nè … gặp nhau đi … thèm quá …
– Trời … hihi … làm gì mà nôn dữ … bữa mới gặp trên trường mà …
– Bữa thì tính làm gì … tối T qua nhen … thèm lắm rồi đấy … chịu không nổi nữa nè … cứng hết cả rồi …
– Cái gì … ? Thôi … không gặp … để mai mốt đã … tui sợ ông lắm … thôi nhen … bye …
– Ớ ớ ớ … .ớ …
” Tút tút tút … ”
Đùa thiên thần một chút cho vui … chứ thực ra thì tôi chả dám gặp ai vào lúc này … cởi áo ra … trước ngực đầy thương tích … đằng sau lưng thì mảng xanh mảng đỏ … chắc phải nửa tháng nữa tôi mới dám gặp cô … nằm vật xuống nệm … giá mà giờ đây … có bàn tay cô ở bên vỗ về … ôm ấp ..thì tuyệt biết mấy … những chắc cô sẽ đau lòng lắm … rồi những ngày sắp tới đây … sẽ ra sao nếu phải gặp lại bọn chúng … nhất là thằng Sơn … những mảnh thủy tinh tôi găm lên mặt nó … chắc chỉ có giết tôi mới làm nó hả giận … hiện tại sao quá khắc nghiệt … sao cái cảm giác bừng cháy đêm ấy … không còn lại chút gì lúc này … để tôi được can đảm hơn … bình tâm hơn … hóa ra ..tôi không phải là siêu nhân hay anh hùng gì … mà chỉ là một con người bình thường … ngày ngày cố vượt qua những nổi sợ hãi … không biết … sẽ có lúc nào đó … liệu tôi gục ngã không … câu hỏi ấy lại văng vẳng trong đầu … ngày mai rồi sẽ ra sao …
Đọc phần 63 tại đây : phần 63