Nó ngồi trong lớp nhìn ra ngoài sân trường, thấy con Phương, con Thụy, con Mai chơi nhảy dây cặp vú đang bắt đầu trưởng thành nảy lên, nảy xuống theo những bước nhảy. Ba đứa con gái vừa qua tuổi 15 lớn nhất lớp 9, mấy đứa kia nhỏ hơn nên cơ thể chưa phát triển hết, chúng nó chưa bước vào giai đoạn dậy thì, nhiều đứa còn chưa mặc quần lót hay áo con. Thi thoảng chúng nó cúi xuống, nó vô tình nhìn thấy núm vú hồng hồng, nhô lên như đồng xu. Ba đứa kia, mới sang tuổi 15 như bộ ngực của chúng nó ước đoán đầy ắp đôi tay. Nó nghĩ nếu được áp lên trên đấy. Chắc nó sẽ mềm lắm. Chiếc quần silip của hằn lên trên cặp mông căng tròn. Thầm nghĩ ao ước được đặt đôi tay mình lên trên không dám hình dung ra cảm giác tiếp theo như thế nào? Nhưng đó chỉ là niềm mơ ước xa vời vợi. Ngay việc đơn giản đi ra chơi với chúng ngoài sân kia điều không thể, cái chân trái của nó, teo đi từ khớp gối không giống như những đứa trẻ bình thường. Nên nó chọn cách sống biệt lập với bạn, chỉ lẳng lặng ngồi quan sát, tưởng tượng, những mơ mộng đầu đời chôn chặt không dám ngỏ. Nó thích con Phương. Con bé tuy không đẹp xuất sắc nhất cả lớp, lại là đứa phát triển nhất mới qua tuổi 15 những bộ phận trên cơ thể đã phát triển thành một thiếu nữ, cao tới gần mét 160, phổng phao cân đối vô cùng. Trong giờ ra chơi, tình cờ nó nghe được con Nhung, bạn của con Phương nhìn nó dè bỉu với đám bạn.
– Sau này, ai mà dám lấy người như nó?
Câu nói ấy như một lời nguyền, một chiếc gai nhọn đâm sâu vào tâm hồn gây cho nó sự ám ảnh và tủi thân. Ý định làm thân với Phương tan biến như bọt xà phòng, nếu chuyện lộ ra chẳng phải lại thêm lần xấu hổ, không biết giấu mặt đi đâu? Đành thích thầm nhưng không dám ngỏ.
Nó chỉ dám từ xa quan sát nụ cười rạng rỡ của Phương, cuốn hút bởi cặp ngực căng tròn phập phồng phía dưới. Đêm về nó hay mộng tưởng phập phồng sau cái áo lót màu trắng với khe ngực căng tròn của Phương có gì? Chỉ mới nghĩ đến thế thôi bên dưới nó đã căng cứng, tưng tức như muốn buồn đái, vượt ngưỡng chịu đựng đầu khấc bắn ra thứ nước màu trắng đục tanh tanh như sữa, một cảm giác lạ lẫm vô cùng trước giờ nó chưa từng trải. Mấy người trong xóm bảo nó đã dậy thì, vỡ giọng khàn khàn như vịt đực. Trên miệng nó lún phún vài cọng râu đen, ở bên dưới bộ phận sinh dục mọc ra những sợi lông đen.
Nó len lén nhìn trộm một vài người phụ nữ trong xóm lớn hơn nó tầm chục tuổi bằng ánh mắt không giống như xưa. Ánh mắt giống như nhìn Phương, chú ý nhiều đến cặp ngực, bộ mông tròn lẳn mới lớn. Nó tò mò muốn biết bí ẩn đằng sau những lớp vải có gì?
Người phụ nữ nó chú ý nhiều nhất là chị Hà, chị dâu, vợ anh Quang, con trai bác Thông, bố anh Quang và bố nó là hai anh em ruột. Tranh chấp đất đai giữa con cả với con út mà đổ máu, thề đến chết cũng không nhìn mặt nhau. Bờ dứa dại bố nó trồng trước khi đi làm ăn xa là hàng rào phân cách đất đai của hai anh em. Nó yếu đuối nên mới phải để ở lại với ông nội lúc nào cũng nửa say, nửa tỉnh chỉ đưa mẹ hai em đi làm ăn xa, cả năm mới về 1, 2 lần. Anh Quang, con bác Thông lớn hơn nó gần chục tuổi được chia mảnh vườn giáp vườn nhà. Nhớ hồi trong tết đám cưới hai anh chị có mình ông nội mặc comple, thắt cavat lên làm chủ lễ nó còn đi học, nói đúng không có ai mời nó làm gì, có đến chỉ tổ xấu mặt bạn đại diện nên giấu đi coi như không có là xong.
Ông nội say rượu mặt đỏ phừng phừng say rượu mang phần về bảo thế, ông còn tấm tắc suýt xoa khen vợ Quang đẹp nhất làng, cao da trắng, dáng cân đối thắt đáy lưng ong. Phụ nữ như thế mắn đẻ, dễ đẻ phải biết, khiến nó tò mò về chị.
Chẳng có thế khi chị dâu về mấy đôi mắt cú vọ của những gã đàn ông trong xóm nhìn chằm chằm bàn tán về cơ thể của chị. Da trắng, vú to, mông lồng bàn… nhiều lão bạo mồm bảo, muốn gục mặt chết trong bộ ngực khổng lồ căng tròn, chết ngạt trong thỏa mãn khao khát dục vọng. Mỗi lần nghe đám đàn ông trong xóm bàn tán về chị, nó đều đỏ mặt xấu hổ quay đi để mặc những tiếng cười khả ố vang lên sau lưng. Mấy lão nghĩ, nó là thằng trẻ con lại bị tật nên không cần bận tâm.
Năm ấy, chị lấy anh, đưa về làm dâu mới của xóm, chị hơn nó 4 tuổi mới đôi mươi. Nó quý chị không hẳn vì chị có gương mặt đẹp, dáng cao, da trắng đẫy đà hơn Phương. Một thiếu nữ mới lớn so với người phụ nữ đã trưởng thành chênh lệch quá rõ một người 40kg so với người 50kg, chị Hà nặng tầm đó. Nó nghĩ chị đẹp mặn mà, gợi cảm hơn Phương, tính tình vui vẻ thoải mái nên mỗi khi rảnh nó phóng sang nhà chơi nhiều hôm đến khi anh chị chuẩn bị đi ngủ nó mới về nhà. Anh chị về xây nhà sát vườn, nó không mấy bận tâm đến mâu thuẫn giữa bố với bác nên nó thoải mái lên xuống như nhà mình.
Cái bàn học bằng gỗ cũ, ông nội trong cơn say đi xin được đặt ở trong buồng làm nơi học tập, mỗi khi mở cửa sổ ra là nhìn xuống hiên nhà chị. Ở lại với ông vì nghe nói chi phí học hành nơi bố mẹ nó ở rất cao nên không thể lo cho ba đứa đi học cùng lúc. Không phải ở lại để giữ đất, giữ nhà cho bố mẹ, sợ ông nội trong cơn say chuyển hết cho anh Quang.
Hai vợ chồng anh Quang cưới xong, bác Thông xây cho cái nhà cấp bốn lợp ngói cho xuống ở riêng từ đầu tháng giêng. Cơ ngơi của hai vợ chồng trẻ chưa được hoàn chỉnh còn thiếu thốn nhiều thứ.
Những ngày đầu hè nóng nực chỉ có hai vợ chồng, chị Hà ăn mặc thoải mái vô cùng. Ngày ấy tất cả phụ nữ từ lớn đến bé trong xóm đều diện mốt quần lửng mỏng như vải màn ống rộng đến ngang gối. Ăn tối xong hai vợ chồng anh Quang trải chiếu ra trước hiên, mang theo chiếc quạt lồng, gió tốc từ dưới chân thổi vô tình bắt gặp chiếc quần silip màu đỏ ẩn sâu trong cái khe chân trắng bóc, sâu đen thăm thẳm khiến nó đỏ mặt kích thích, vừa sợ. Vô tình anh Quang nhìn thấy nó đang len lén nhìn dưới đũng quần silip chị Hà đang bị gió thổi phồng rõ, sâu thăm thẳm bên trong mảng lông màu đen xì vô cùng kỳ bí. Dịch lên trên một chút, qua lỗ rốn, hai chân chân vú ngồn ngộn trắng ngần thấp thoáng dưới chân áo bị thổi tốc lên cuốn hút và kích thích vô cùng. Một bầu vú trắng to ngồn ngộn như hai ngọn đồi nhô cao bao bọc bởi đôi coocxe màu đỏ, nó mê mẩn lắm nhưng không dám nhìn lâu. Nó sợ Quang phát hiện, có thể bị ăn cái bạt tại, nhẹ thì véo tai đá đít đuổi về nếu bị phát hiện nên nó chỉ dám nhìn len lén theo dõi nhất cử nhất động của Quang. Nhưng rồi, chị bất ngờ ngồi dậy, khiến nó giật mình vờ quay mặt ra sân.
– Khương ngồi đây chơi với anh nhé! Chị đi tắm chút, nóng quá.
Chị vừa đứng lên đi ra, anh Quang lẩm bẩm bảo.
– Ngày nào cũng vậy, tắm xong rồi ăn. Cứ ăn xong rồi mới tắm.
– Còn một đống bát đũa ăn xong chưa rửa. Tắm xong đi ngủ, dễ chịu hơn.
Chị vào nhà lấy quần áo, hướng về cái giếng khoan giáp vườn, cách có một hàng dứa dại to lùm lùm che chắn. Nơi ấy lại là đuôi vườn, đêm hôm không có ai ra đấy làm gì. Lỡ cái rắn rết, cắn cho cái chỉ có chết, chị không bao giờ mảy may nghĩ có người rình trộm mình tắm từ hướng ấy. Chị lấy tấm liếp nứa che cửa bếp, dựng ngang cái cần bơm nước gắn bằng thanh inox chắn lên phòng người lạ vào nhà chơi vô tình nhìn thấy.
Ngồi ở hiên ánh điện chiếu ra thi thoảng thấy cái đầu nhấp nhô lên xuống. Nó tưởng tượng đằng sau tấm liếp ấy chị đang múc nước tưới lên từng phần cơ thể trần truồng trắng ngần. Lời nhắc của mấy lão hàng xóm và cả trí tưởng tượng của nó vẽ ra khiến cho cổ họng khát khô nuốt nước bọt ừng ực, chưa khi nào nó có cảm giác khát nước như thế. Tiếc rẻ, không lẽ nó vô tình đánh mất cơ hội trời cho bấy lâu mà không biết.
– Em về đây. Mai em lại xuống chơi.
Nó đưa mắt nhìn về phía giếng, chào ra về lòng đầy tiếc rẻ, đợi chị Hà tắm xong ra nằm xuống cho nó ngắm như lúc nãy. Chắc chắn là không, tắm xong, hai người sẽ đi ngủ, nhìn anh Quang vươn vai ngáp dài, ngáp ngắn như muốn đuổi nó về là đủ hiểu. Mấy ngày đầu hè tới nay, ngày nào chẳng thế! Lặp đi, lặp lại thành lệ. Chị đi tắm là nó đi về, Quang đi vào nhà, Hà tắm xong vào sau, tắt đèn đi ngủ.
– Ừ anh chị chuẩn bị đi ngủ đây. Đi cẩn thận không ngã đấy. Có cần anh cho mượn đèn pin không?
Quang hỏi nhưng nó lắc đầu từ chối.
– Dạ không cần đâu mắt em tinh lắm.
– Ừ trời lấy đi cái này thì bù lại cái khác.
Quang nói vuốt đuôi đúng thật, mắt nó tinh thật nhưng không hiểu ý Quang, khen tinh để làm cái quái gì mà bù lại? Nó về nhà thấy bà nội vẫn còn ngồi coi phim, không vào nhà như mọi khi mà lẩn thẳng ra góc vườn có bụi dứa dại giáp cái giếng khoan bên kia nhà chị Hà. Vừa lom khom ra đến nơi nhìn sang chị Hà đi lên mé hiên cất tiếng hỏi.
– Khương nó về rồi hả anh?
Quang xách chiếc quạt điện đi vào trong nhà đáp lại lơ đễnh.
– Ờ nó vừa về.
Chị Hà đi vào theo chồng, nó ngồi ở bụi dứa bên này nhìn sang hiên bên kia rõ hết. Đưa mắt nhìn gần lại chiếc cần giếng bằng thanh inox tròn, to bằng cổ tay trẻ con bóng loáng ngay trước mắt. Ngồi ở bên này nhìn sang nó còn nhìn thấy rõ cái silip màu đỏ của chỉ vừa lột ra vứt trong thau chưa giặt. Trong lòng nó cồn cào, rạo rực muốn bò sang ngay lập tức để đưa cái silip lên mặt để hít hà mùi lồn của chị nhưng khi đưa mắt nhìn ánh điện ngoài hiên vẫn sáng. Bò sang, vô tình anh chị đi ra nếu vô tình nhìn thấy chân cẳng như nó chạy đi đâu cho thoát nên đành phải ngồi đấy nín nhịn chờ đợi mặc cho muỗi bâu đến đốt như ong. Nhưng không phải đợi quá lâu. Chị Hà đi ra hiên thu chiếc chiếu, đảo mắt nhìn quanh một vòng trước khi mang vào nhà khép cửa. Điện trong nhà tắt ngúm ngay sau đó.
Nó lấy hết can đảm, bò sang sang giếng chỗ chậu quần áo dơ chị vừa trút xuống. Giờ nó không khác một con nghiện, cầm vội chiếc silip màu đỏ úp lên mặt hít hà, lần đầu tiên nó cảm thấy mùi lồn chị dâu gần, dí sát mũi. Vừa nghĩ đến thôi, đã sướng rùng mình, dưới buồi nó tưng tức căng cứng muốn bắn ra.
Hơi ngai ngái, chua chua, khai khai, không giống như bất cứ mùi nào từng ngửi. Nó lộn mặt trước chiếc quần silip úp vào mặt có cảm giác như đó là cái lồn thật của chị đang úp vào mặt nó, một mùi hương thật gần chưa bao giờ khiến nó mê mẩn một mùi hương nào khác. Vừa bỏ chiếc silip xuống, nó vội nhặt lên đôi coocxe, nó lớn thực sự nếu so với Phương, xòe hết bàn tay ra chưa che kín một bên vú. Nó thầm thì tự nhủ với chính mình.
– Vú chị Hà to vậy mà.
Cầm trên tay nhớ lại lời những gã đàn ông trong xóm hay trêu chọc Quang khiến anh đỏ mặt, rồi sừng cô về cái coocxe, quang Thái gánh bưởi của vợ ngoại cỡ thế nào? To thực sự nhưng mùi của chiếc coocxe không đậm đặc bằng mùi silip vừa bỏ xuống, chỉ thoang thoảng, thơm thơm trộn mùi mồ hôi chua chua suốt ngày hè nóng nực. Đôi tay nó vần vò nhăn nhúm cả silip và coocxe tưởng tượng như đang nhào lặn, vần vò cơ thể chị rồi đưa lên mũi ngửi, đôi mắt cố căng tròn nhìn về bên kia gốc rứa. Ngồi ở đây nếu chăm chú nhìn sang bên kia, mắt nó sáng như thế còn chẳng nhìn thấy gì. Nếu đặt chị Hà ngồi ở đây có chăm chú nhìn sang bên cũng vậy, trừ khi chị nghi ngờ đứng dậy đi sang.
– Khương ơi.
Tiếng ông nội nhè nhè gọi làm nó tỉnh cơn mê, tiếc rẻ bỏ cả hai xuống chậu chui qua lỗ cũ trở về bên vườn nhà trong màn đêm đen đặc.
– Đi đâu mà về muộn thế?
Vừa bước vào nhà ông nó sực nức mùi rượu hỏi.
– Cháu xuống nhà anh Quang chơi, đi vệ sinh giờ mới về.
– Từ mai lo mà học sắp thi rồi. Cô giáo chủ nhiệm than vãn mày học yếu lắm đấy. Sức học như thế, không biết có lên cấp ba nổi không? Cố mà học, không học sau này làm gì mà ăn, tính ngôi lê đi ăn xin ở chợ à.
Ông nói rồi khẽ buông tiếng thở dài với những người yếu đuối như nó, chỉ có cách học, học thật giỏi may ra mới có cơ hội làm việc bàn giấy. Còn không chỉ có nước đi ăn xin, ăn mày xó chợ, nó đã nhìn thấy nhiều rồi. Ông nội lúc tỉnh cơn say và 1 vài người dân quê ít nhiều khuyên bảo như thế.
Nghe lời ông. Tối hôm sau, nó không sang nhà anh Quang chơi nữa mà nó ngồi vào bàn học nhưng tâm trí ngóng sang nhà anh qua cái ô cửa khép hờ. Ngồi ở đây có thể quan sát bên nhà chị Hà, vừa nãy mới nhìn thấy chị Hà bưng mâm bát từ bếp lên trên hiên. Nín thở chờ đợi không dám chớp mắt, ngóng hai vợ chồng ăn xong. Chị Hà bưng mâm bát xuống bếp, anh Quang không ngồi lại hiên như mọi hôm mà đứng dậy đi vào nhà ngay khi vợ vừa đi xuống giếng.
Nó đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa buồng lẻn ra vườn sau, mặc bà nội chăm chú coi tivi đinh ninh thằng cháu đang ngồi học trong buồng. Trong chốc lát nó đã ngồi ngay gốc dứa dại sát bờ rào, phục sẵn, thấp thỏm chờ đợi.
Tối nay, chị Hà không lên nhà lấy quần áo xuống như tối qua. Chị với tay lên sợi dây phơi căng ngang từ hồi nhà ra bếp cuộn tròn bỏ trong chiếc nón đi ra giếng khoan, vịn chiếc cần inox bơm đầy nước vào chiếc chậu nhôm sóng sánh nước phía dưới, xếp cái liếp nứa. Chị đảo mắt xung quanh một vòng, ngồi bên kia tim đập như muốn nổ lồng ngực chờ đợi. Trong lòng nó thầm khấn trời.
– Cởi ra đi chị, cởi ra đi chị…
Dường như chị nghe thấy lời nguyện cầu. Đôi bàn tay chị đưa lên cởi bỏ những khuy áo đầu tiên lồ lộ chiếc áo coocxe màu trắng tinh khôi, đôi bầu ngực căng tròn đầy cưỡi ăm ắp trực chờ nổ tung. Chưa bao giờ nhìn thấy cặp vú nào to ở gần đập vào mắt vậy, có cảm giác gần đến mức chỉ cần với tay là chạm đến. Không phải chờ đợi lâu, chị Hà cởi bung chiếc coocxe cho xuống chậu để đôi bầu vú tròn căng trắng mịn hai trái bưởi đung đưa trước mặt. Đúng như lời mấy lão hàng xóm hay soi mói, cặp ngực của con Hà úp vào mặt thằng Quang chỉ có chết ngạt. Nếu hai bầu ngực kia được úp lên mặt, có chết ngạt nó cũng cam lòng được chết trong sung sướng thỏa mãn khi núm vú to như hai hạt lạc hồng hào của cương cứng chĩa thẳng trước mắt nó vừa mời gọi, vừa khiêu khích. Khiến trống ngực đập rộn ràng, dưới chân run lên bần bật, mồ hôi tay vã ra ướt đẫm trong lòng bàn tay. May nó quỳ bằng hai gối, nhìn thấy cặp vú trần căng mọng vưỡn ra chắc chắn nó đứng không vững mà quỵ xuống ngay lập tức.
Roẹt… tiếng khóa quần của Hà kéo xuống làm nó bừng tỉnh, Hà cúi khom khom người để lột ra chiếc quần tây màu đen sẫm. Cúi xuống như thế khi nó nhìn rõ hơn bộ ngực buông thõng, chiếc quần silip màu trắng lột với chiếc quần tây để lộ ra mảng lông đen xì hình tam giác. Đấy, cái lồn của phụ nữ là như thế đấy. Nó tự nhủ. Lần đầu tiên nó nhìn thấy cái lồn thật, không phải nghe người ta kháo nhau nó thế nọ thế kia. Đấy là điều cấm kị không bao giờ được nói, được hỏi. Mỗi lần người lớn nhắc đến đều bắt bọn trẻ quay mặt đi không được nghe. Thế mà giờ đây cái lồn của chị Hà, đen thui lồ lộ đứng sừng sững như tượng, bày ngay trước mắt mời gọi.
– Em hãy nhìn kỹ lồn chị đi…
Nó ước chừng phải to bằng một bàn tay đẫy của nó úp vào cái mảng lông đen từ trên cạp quần mất hút đến tận khe sâu hun hút kéo dài xuống đến tận lỗ đít mới hết. Chị vừa ngồi xuống tiếng xè xè vang lên, dòng nước trong vắt bắn thẳng ra trong cái mảng lông đen sâu thăm thẳm hai mép phơn phớt hồng như hai cánh hoa đào mở rộng cho dòng nước tuôn ra. Nó ngồi há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn giọt nước cuối cùng vương lại trên sợi lông lồn của Hà rơi xuống. Hà ngồi bằng hai chân dạng háng ra ngay trước mắt, cố khoe cái hang động đen thui cho nó thấy rõ hơn thứ hồng phớt sâu thẳm bên trong, thứ mà mấy gã hàng xóm hau háu muốn thấy bấy lâu nay. Thật không ngờ đêm nay toàn bộ cơ thể tuyệt mỹ của Hà lõa lồ hoàn toàn bày ra ngay trước mắt nó.
Những gáo nước đầu tiên dội từ trên vai rơi xuống qua hai bầu vú căng mọng chảy xuống nhúm đen xì. Hà thoa cục xà bông từ trên vai trở xuống bộ ngực, rồi trượt xuống đám lông đen lợn cợn những bọt xà bông trắng phủ toàn cơ thể. Nó tỉ mỉ quan sát từng động tác của chị Hà cố khắc ghi vào trong trí nhớ. Chị kỳ cọ rất lâu, còn móc thật sâu trong đám lông đen trước khi dội trôi phần xà bông trắng truột xuống dưới chân. Ngồi chăm chú ngắm chị lấy chiếc khăn dài nắm hai đầu lau người từ trên bộ ngực trở xuống đến bộ lông đen lau khô dựng đứng. Quay bộ mông trắng căng tròn ngúng nguẩy như cố tình khiêu khích ngay trước mắt. Chị Hà mặc lại chiếc áo thun không coocxe nên cặp vú to bè bè trước ngực, không mặc silip nên cái khoảng đen thấp thoáng phía dưới cái quần lửng mỏng tang cứ như thế đi vào nhà.
Chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng lần này buồi nó không cương cứng như những lần trước chỉ ri rỉ nước chảy ra bị đái dầm. Đợi đến khi chị Hà vào nhà khóa cửa tắt điện, nó mới từ từ lủi về buồng ngồi học như cũ. Về đến nơi mà đôi chân nó vẫn chưa hết run rẩy, tim nó vẫn đập thình thịch, cả đêm hôm ấy nó không ngủ mỗi khi nhắm mắt nghĩ làm thế nào có thể úp mặt vào cặp ngực căng tròn của chị. Nó tưởng tượng sẽ như thế nào nhỉ nếu có đưa buồi nó vào cái lồn đen thui sâu hun hút kéo dài từ dưới cạp quần xuống đến tận lỗ đít để dập. Người ta gọi thế là gì? Đúng rồi. Địt.
Mới nghĩ đến thế thôi nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay trên gương mặt rạng rỡ thỏa mãn. Cả đêm hôm ấy, đôi tay vẫn giữ ở dưới quần, nửa đêm về sáng buồi nó chổng dựng lên như người ta dựng lều, nó mặc kệ để vậy ngủ ngon đến tận sáng hôm sau. Bà nội nó phải đánh thức suýt nữa thì đi học muộn.
– Con Phương thích thằng Thắng rồi chúng mày ơi.
Tiếng hò reo của con Nhung khi cầm tờ thư tình nhét trong hộc bàn bị nó phát hiện. Con Phương chạy đuổi theo nó hòng cướp lại tờ giấy trên tay, hai đứa chạy dọc theo hai dãy bàn của lớp làm cho nó bừng tỉnh khỏi những hình ảnh rình chị Hà tắm đêm qua.
– Xem nào, cho tao xem nào?
Con Nhung nhanh hơn ném tờ giấy cho đứa khác, nó cố đọc thật to cho cả lớp cùng nghe.
– Tớ cũng thích cậu, hẹn vào cấp ba mình sẽ đi cùng đường. Chờ đợi.
Trái tim nó tan nát và sụp đổ, quay ra nhìn Phương nhưng con bé dường như chẳng mảy may để ý đến nét mặt tràn đầy thất vọng. Nhìn lại so với thằng Thắng, gia đình khá giả, học không quá giỏi nhưng hơn nó, đẹp trai, còn nó chỉ giống như kẻ thừa của xã hội. Nó chẳng có gì nổi trội còn nó nghĩ đến mà chán, làm sao có chuyện con Phương hoa khôi của lớp chịu đồng ý hẹn hò. Ảo tưởng, biết, nhưng trái tim nó vẫn đau và thầm ghen tị. Thật may nó chỉ dám nhìn trộm chứ chẳng viết gì để lại trong hộp bàn của con Phương, nếu lộ ra ở nhà luôn chẳng dám đi học vì xấu hổ.
Đến khi cô giáo vào tình hình mới được vãn hồi, trật tự trở lại. Mặc cô giảng tai nó cứ ù ù như có người xay gạo, thật may cô giáo không mấy quan tâm đến nó. Cho nó đến đây ngồi đủ sĩ số là người nên không sao cả, một kẻ vô dụng có cũng như không.
Giờ nó chỉ có mỗi niềm vui duy nhất là ngắm cơ thể chị Hà trần truồng mỗi buổi tối. Cái tấm liếp nứa, chị cố tình che chắn, lại vô tình chỉ che chắn anh Quang để cho nó thỏa thích ngắm chị tắm mỗi đêm. Không bỏ sót đêm nào nó nhớ cả ngày chị đến tháng. Nó mặc định, cơ thể của chị chia đều cho cả nó và anh Quang nhưng không biết làm gì hơn ngoài, hàng đêm ngồi rình chị tắm lặp đi, lặp lại không sót đêm nào, đất nơi nó ngồi đã chai nhẵn. Cưỡng hiếp chị nó không đủ sức, què quặt như nó rẩy nhẹ đã ngã kềnh ra không gượng dậy được nói gì đến dùng vũ lực cưỡng hiếp người cao đến 162 như chị. Lân la cưa cẩm chị, xa vời quá không thực tế, nó còn vắt mũi chưa sạch.
– Dạo này tối, Khương chán không xuống anh chị chơi nữa sao?
Nó nhìn chị giật mình.
– Em sắp thi lên cấp ba, ông nội không cho đi chơi. Ông bảo em mang cho anh chị miếng mít.
– Gọi chị lên lấy là được rồi. Việc gì phải bắt tội em mang xuống nhà cho chị? Bảo cho chị cảm ơn bà nhé.
Nó đưa miếng mít vàng ươm cho chị định đi về nhưng nhìn trong nhà đèn bật sáng mà không thấy anh Quang đâu. Thấy lạ nên nó bèn hỏi.
– Anh Quang đâu chị?
– Anh Quang đi uống rượu trên nhà bác Thông chắc đến đêm mới.
Nó im lặng đứng nhìn hôi từ trên cổ trắng ngần của chị đổ xuống khe vú khiến nó nuốt nước bọt thèm thuồng.
– Vào ăn cơm với chị nhé.
Nó lưỡng lự nửa muốn, nửa ngại.
– Nhưng…
– Nhưng gì? Vào đi, có gì lát chị nói với ông, không sợ đâu.
Không phải vì nó thích ăn cơm, mà nó không cưỡng lại được cặp mông to như cái lồng bàn úp ngúng nguẩy mời gọi.
– Ở lại nhá.
Chị vui vẻ hỏi lại.
– Dạ.
Nó nhìn chị gật đầu đồng ý. Chị bê mâm bát ra làm giống y như làm với anh Quang, chỗ anh Quang ngồi giờ đây nó ngồi thế vào đó. Chị vui vẻ gắp thức ăn cho nó, không làm khách nhưng nó ăn rất ít nhưng ngắm cặp ngực căng mọng của chị nhiều hơn. Nhà chỉ có hai chị em muốn cho nó thoải mái nên chị không giữ ý tứ với nó, còn nó thầm nghĩ.
– Có ngày nào chị không trần truồng trước mặt em, còn đếm được từng cọng lông lồn, đếm được ngày đến tháng của chị, cơ thể của chị với em còn gì nữa đâu mà giữ.
Ngồi với chị, nó thầm ước ao nếu như có một người vợ như chị chắc nó sẽ mãn nguyện lắm. Nhưng phải đến mười mấy năm sau hình ảnh ấy mới tái hiện như thế nhưng rồi cũng tan biến nhanh như bọt xà phòng, nhanh như tiếng anh Quang ngà ngà say đang chửi nhau với lão hàng xóm phía đầu ngõ. Vừa lúc nó và chị ăn xong cơm.
– Thôi em về đây. Em còn phải học bài nữa.
Nó chào về nhưng lòng đầy tiếc nuối.
– Cho chị cảm ơn ông nhé. Mít ngon và thơm quá.
Nó không đáp, nghĩ thầm trong bụng, hai múi mít ở dưới của chị cũng thơm như thế. Khẽ cúi đầu chào ra về, cố về nhà nhanh nhất có thể để không phải giáp mặt với cơn say của anh Quang lại giống ông nội đang khà kịa với lão hàng xóm hay bàn tán về cơ thể vợ mình. Rượu vào lời ra nên mới bùng lên như thế.
Nó ngồi vào bàn học nhìn sang thấy chị Hà, chạy ra cổng dìu chồng về.
– Thôi kệ họ đi, về đi anh.
Anh Quang mặt đỏ phừng phừng vung tay chỉ tay ra ngoài cổng.
– Anh chưa say đâu. Nhưng anh còn nghe lão nói. Anh sẽ chém bay đầu lão…
Anh phừng phừng nổi cơn sửng cồ.
– Thôi, thôi được rồi. Ra giếng em ra mặt cho tỉnh, họ trêu chọc thế thôi chứ không có gì đâu.
– Còn không, nhìn thì biết chúng nó thèm rỏ dãi ra đấy.
Chị Hà dìu anh Quang ra giếng nó đã lủi ra chỗ cũ sau bụi dứa dại như một thói quen mỗi buổi tối. Nó ngồi chờ đợi liệu hôm nay chị có tắm?
Chị cầm cái cần inox bơm ấn nước cho đầy chiếc thau nhôm to, anh Quang ngồi chồm hổm đợi sẵn. Nghĩ bụng hôm nay, chắc chẳng được cái gì? Giờ mà đứng lên ra về, lộ ra chỉ có chết, người bị chém bay đầu không phải lão hàng xóm chính là nó. Dù run sợ, sai lầm nhưng nó đành phải ngồi đấy chịu trận cầu mong chị rửa mặt cho anh thật nhanh, dìu anh vào để nó trốn về chứ không đợi chị tắm nữa.
Chị bơm đầy nước vào thau, ra lấy khăn mặt quần áo bỏ vào cái nón như mọi hôm. Chẳng hiểu vì sao chị vẫn che cái liếp nứa lại như những đêm trước chuẩn bị cởi quần áo. Nó nín thở chờ đợi… từng động tác của chị.
Chị bỏ chiếc khăn mặt xuống thau nước, vắt ráo nước lau trên mặt anh, bộ ngực dí sát ngay trước mặt. Những giọt mồ hôi từ cổ trắng ngần chảy dài xuống rãnh, cái khe vú trắng ngần ngồn ngộn mời gọi ngay trước mặt. Anh Quang vục mặt mình vào bầu vú của chị Hà mà đi, khiến nó tròn mắt ngạc nhiên.
– Từ từ thôi anh.
Nó nghe rõ, tiếng chị Hà thì thào dồn dập trong hơi thở. Những ngón tay của chị luống cuống cởi bỏ hàng cúc áo để lộ khe ngực, anh Quang úp chặt mặt vào đấy. Giống một đứa trẻ đang khát sữa, Quang lia đầu lưỡi của mình tìm núm vú của vợ trong chiếc coocxe đầy cưỡi.
Chiếc áo sơ mi cởi đến hàng cúc cuối cùng, chị vội lột hai tay vứt ra một góc rồi ghì chặt đầu anh vào bộ ngực mặc cho anh đang mút núm vú tiếng kêu chùn chụt. Gương mặt chị biết chị đang vô cùng phê pha mãn nguyện. Anh Quang đưa tay ra sau lưng cởi móc sau lưng cho hai bầu ngực được tự do, anh lại vục mặt vào núm vú bên kia của chị mút chùn chụt. Một tay anh ôm ngang lưng chị, còn tay kia choài xuống đũng quần khiến chị cong người như con tôm luộc.
– Anh ơi, em…
Tiếng chị thầm thì đứt quãng, một tay ghì chặt lấy đầu anh vào bầu vú, mặc anh đang say mê mút núm. Tay kia chị bỏ xuống cởi cạp quần xuống, buông đầu anh ra, đứng dậy vội tụt quần, dẫm lên chiếc quần vừa tụt dưới dưới chân để lộ ra khoảng lông lồn đen xì rậm rạp sừng sững ngay trước mắt anh Quang.
– Rửa lồn đi em.
Giọng anh Quang thầm thì giục chị, nó nghĩ chị cúi xuống múc nước rửa lồn hoặc anh rửa cho chị nhưng không chị ghì miệng anh vào mảng lông đen ngay trước mặt anh rồi dí sát vào.
– Bú lồn em đi.
Lời chị đáp lại khiến nó giật mình, trước giờ nó không nghĩ chị Hà lại bạo dạn đến thế. Nó không biết, anh Quang có bị ép buộc hay không nhưng nhìn thấy chị nhấc một chân lên gờ giếng cho cái lưỡi hồng tươi của anh thoải mái lách sâu vào trong cái khe mở ra phớt hồng tươi và đám lông đen kéo dài xuống tận lỗ đít. Nó nghe tiếng róc rách, nuốt nước của anh khiến nó ngồi bên kia khát khô cả cổ. Nó thấy một tay chị bấu chặt gần cái cần giếng bằng inox còn tay kia bụm miệng như cố cho tiếng kêu trong cổ họng phát ra.
– Em, em phê quá anh ơi…
Chị nói mà như muốn đứt hơi.
– Em ra nhiều nước quá. Làm anh tỉnh rượu luôn. Vợ anh là nhất, giờ làm cho anh nhé.
Chị nhoẻn miệng cười, giờ mái tóc trên đầu chị rủ xuống từ bao giờ, gương mặt chị thẫn thờ gật đầu. Anh đứng dậy tụt quần quay mông về hướng nó chĩa về trước mặt chị, chị Hà cúi người xuống múc gầu nước dội lên phía trước ngực anh rửa sạch, nước từ trên gầu ào ào rơi xuống. Ngồi bên này nó không nhìn thấy buồi của anh như thế nào? Nó chỉ thấy vừa bỏ ca nước xuống chị gục mặt ngay vào đó nó chỉ thấy miệng chị phùng to, hai chân dạng ra. Anh Quang nắm đầu vít chặt lại, bàn tay chị vỗ vỗ vào hông anh như chừng muốn sặc. Anh rút ra.
– Sâu quá. Vào đến họng em rồi. Tối ăn được gì suýt chút nôn ra bằng sạch.
Gương mặt chị hờn dỗi, rớt dãi ở miệng chị nhễu xuống như tơ.
– Bắt đền anh đấy.
– Để anh đền nào.
Chị cúi khom lưng một tay bám vào gờ giếng, chổng mông ra sau nó nhìn chọn hai bầu vú lủng lẳng ngay trước mặt.
– Anh chơi cho em có con nhé?
Chị ngoái đầu lại nhìn tay anh cầm con cu đen thui hùng dũng, nó ước đoán cái của anh to bằng cái cần giếng inox tròn tròn. Nó to dài như thế sao có thể nhét vừa có hố đen xì sâu hun hút của chị.
– Sao anh bảo mình kế hoạch?
Chị thì thầm hỏi lại.
– Vừa lên nhà bố mẹ giục.
Anh Quang vừa nói hết câu, Hự một tiếng, nó thấy chị Hà cau mày dúi đầu, hai bầu vú xô hẳn muốn bổ nhào về phía trước. Những tiếng phành phạch liên hồi sau đó vang lên trong tiếng van xin thảm thiết.
– Anh, từ từ thôi. Anh ơi, anh muốn giết em sao? Sâu quá. Em thốn, đầu khấc của anh xiên đến tử cung em rồi. Á, anh ơi!
Chị vật vã đưa tay ra sau, cố đẩy hông anh ra, anh rút ra thật nhưng lại đóng thật mạnh vào ngay sau đó. Không biết anh tỉnh hay say, bất chấp lời van nài thảm thiết của chị, hình như những lời van xin lại kích thích anh dập điên cuồng. Những tiếng phành phạch của da thịt chạm vào nhau đều đều vang lên, đôi bầu vú của chị lủng lẳng theo nhịp dập khiến mái tóc chị xõa tung buông xuống. Nó nghĩ nếu đặt nó là anh, chắc nó không địt chị như vậy được. Chắc nó không đứng vững để dập từ đằng sau chị từ nãy giờ như anh chơi vùi dập chị như tàu lá chuối rách nát sau bão. Nó thấy chị nghiến chặt răng chịu đựng, tay chị gồng bấu chặt lên đầu giếng khoan, nó không biết gương mặt chị đang đau, hay đang sướng?
– Anh ơi, em… á. Em đau, á…
Tiếng chị Hà đứt khúc, không biết chị muốn nói gì tiếp theo làm đứt dòng miên man suy nghĩ so sánh giữa nó và anh.
– Anh ơi, em… em ra.
Anh Quang như hiểu ý của vợ tạm dừng không dập nữa. Nhưng đôi tay anh vẫn bấu chặt ngang eo chị Hà, nãy giờ cả chục phút trôi qua.
– Sướng không em?
– Em sướng quá anh, sướng chết ngất đi được ấy. Anh làm mạnh quá.
Chị Hà hổn hển vang lên thêm một cú nhấp nữa chị cau mày vào buông tay thõng xuống như tàu lá chuối héo. Lần này chị ngồi xuống ngay đống quần áo anh chị vừa trút xuống, hai gối dang ra dơ ngang đến đầu hai tay chống ra sau. Buồi anh to, cứng như khúc inox cần tiếng ve vẩy trêu đùa bên ngoài đám lông đen của chị, chị khẽ cau mày thầm thì.
– Cho vào đi anh, em muốn…
Ánh mắt chị ngước lên nhìn anh chờ đợi như một con cái đang mùa động đực, thêm một lần nữa chị co rúm người lại sau những cú dập như điên dại của anh. Lần này không chỉ có tiếng phành phạch, mà tiếng nhem nhép óc ách như tiếng nước chảy từ trong lồn chị phát ra.
– Anh, anh ơi, anh… em… sướng.
Nó thấy anh gồng người vươn chiếc cổ ra phía trước rồi cúi xuống, gục mặt xuống bầu ngực cứ nằm im như chết không hề nhúc nhích. Những tiếng kêu phành phạch, nhóp nhép như tiếng nước chảy kết thúc, nó nghe thấy tiếng thở của anh trên ngực chị. Ngồi bên kia lặng đi đưa tay vào quần không biết nãy giờ có cứng hay không nhưng thứ nước nhơn nhớt tanh tanh đã ra ướt đẫm từ bao giờ. Nó khó chịu vô cùng mỗi khi bắt gặp cái mùi ấy. Từ khi thứ nước ấy xuất hiện có ba đêm nó phải dậy thay quần đùi, mãi sau này nó mới biết đấy là mộng tinh mỗi khi nó nằm mơ thấy mình làm tình với chị Hà và cả Phương nữa.
Anh Quang nhỏm đầu khỏi ngực chị và giục.
– Thôi tắm nhanh lên, khuya rồi.
Chị Hà đưa tay xuống dưới lồn rồi ngoái nhìn về phía bóng điện ngoài hiên.
– Anh xuất nhiều như vậy, liệu em có chửa không nhỉ? Hôm nay là ngày em rụng trứng đấy.
– Chắc có.
Anh đưa mắt nhìn về phía hiên, rồi quay lại hôn ngấu nghiến nó chờ đợi anh sẽ đè chị ra như vừa nãy.
– Hôm nay liều thật, nếu ai vô tình thấy được thì chết.
Chị thầm thì.
– Ai thấy được? Giờ còn ai đến nhà mình làm gì?
– Biết đâu được đấy lỡ có người đến thì sao?
– Nhưng thích đúng không?
Chị không đáp lại hai tay quàng lấy cổ hôn chùn chụt.
– Thích. Hôm nay anh ra nhiều muốn chết, làm người ta sướng suýt chết ngất mấy lần. Nhưng từ lần sau từng làm mạnh như thế em đau lắm. Cứ như bị hiếp dâm ấy.
Chị nói rồi múc gáo nước dội lên người anh dội lại cả người mình. Đôi tay anh choài từ đằng sai vần vò cặp vú của chị, chị quay lại.
– Em nghĩ, mình nên nhà tắm thôi để thế này bất tiện lắm. Còn bão gió, sấm sét… em đâu dám tắm lúc trời còn sáng.
– Hihi anh cũng nghĩ thế, để mai anh xem sao? Nhưng ở ngoài này thích hơn ở trong nhà mồ hôi ra cứ nham nháp khó chịu lắm.
Chị mỉm cười dội nước tắm, lau người cho anh, trước khi anh mặc độc một chiếc quần đùi, mình cởi trần đi vào nhà để lại chị một mình trần truồng đứng lừng lững đứng quay mặt về phía nó. Như đang cố khoe lồn, vú, bộ mông lồng bàn đều rõ mồn một ngay trước mặt. Đợi đến khi chị mặc lại quần áo, đi vào nhà tắt điện rồi nó mới dám lủi về nhà. Đôi chân nó tê dại đi vì phải quỳ ở đấy quá lâu. Chắc phải hơn nửa tiếng, nó lại phải thay quần đùi, cái mùi tanh tanh, nhơn nhớt khó chịu vô cùng.
Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó nhìn thấy người ta quan hệ ngay trước mắt. Nó ngồi đấy rình chị tắm thêm mấy lần nữa trước khi anh Quang xây nhà tắm thì ngừng hẳn, nó sợ không dám mò sang đất nhà anh Quang. Nhưng nó biết thi thoảng mỗi tối anh chị vẫn quan hệ trong nhà tắm.
Đến khi nó vào Nam được mấy tháng nghe bà nội điện vào báo tin, chị Hà đã có tin vui, đi siêu âm nghe bảo con gái đầu lòng. Nó nghĩ thầm có lẽ đứa bé hình thành từ tối hôm ấy và nó là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Nó hay so sánh buồi nó với anh Quang nhưng của nó chỉ to bằng hơn phân nửa của anh Quang. Chưa bao giờ nó thấy hùng dũng như của anh Quang đâm chị Hà từ sau, khiến chị suýt chút ngất lên ngất xuống, khiến nó tự ti vô cùng.
Mấy năm sau khi đang học đại học, nghe nói anh chị ly hôn vì anh bắt được chị ngoại tình, nó lờ mờ hiểu ra tất cả. Lông lồn chị rậm thế là phụ nữ đa dâm, nghe người ta bảo thế nhưng không biết có phải thế không? Nó gặp lại chị ở hoàn cảnh khác, không phải ở ngôi nhà có cái giếng bơm unicef nơi có bàn tay chị vịn ngày xưa. Đến giờ thi thoảng vẫn ám ảnh cái cần bơm inox của anh, dập như điên dại vào cái khoảng sâu đen hun hút của chị. Và thầm ước…
Đứng ở một góc xa sân trường quan sát, thằng Thắng leo lên cây phượng chọn lấy những cành hoa đang nở rực rỡ nhất bó thành một bó mang xuống len lén đưa bó phượng hồng ấy tặng Phương. Con Phương bẽn lẽn đón nhận bó hoa phượng trên tay.
– Cảm ơn Thắng.
Nhìn gương mặt Phương, nó biết Phương đang hạnh phúc, nhìn Phương như thế lại khiến nó buồn thêm buồn, máu nó sôi lên vì ghen tị. Tiếng trống trường vang lên Phương cầm trên tay bó hoa phượng đi vào sau cùng Thắng. Đây là tuần học cuối cùng trước khi thi lên cấp ba nên các thầy cô đều không gắt gao như mấy ngày trước, việc ôn luyện đã xong từ lâu chủ yếu dặn dò giải đáp khúc mắc, tạo tâm lý thoải mái cho cả lớp. Mấy đứa con gái chuẩn bị sổ, bút, màu từ tháng trước để chuẩn bị viết lưu bút chia tay. Nó tính xin bà nội tiền mua lấy cuốn sổ nhưng ông nội bảo.
– Liệu có ai viết cho mày không? Cố ôn thi lên cấp ba bằng chúng nó rồi hãy hay. Nếu không đậu đi ăn xin, ăn mày những kỷ niệm ấy không có giá trị gì đâu.
Nghe thế nên nó dẹp luôn, tuần trước có mấy đứa đến nhờ nó viết. Cả lớp có đến hơn 40 đứa nhưng chỉ có 5, 7 đứa học cùng nó, cùng làng học với nhau từ cấp 1 đến giờ, người nó ngóng đợi thì không thấy. Mặc nó nghĩ ra bao nhiêu thứ tốt đẹp, nếu Phương nhờ sẽ ý tứ nhắn nhủ trên đó. Phương chẳng đoái hoài gì đến nó, còn nó mãi dõi theo hình bóng của cô còn chăm chú nhiều hơn so với việc rình chị Hà tắm. Nó sợ, một nỗi sợ vô hình, vài ngày nữa thôi nó sẽ không còn nhìn thấy Phương nữa. Khuôn mặt ấy, nụ cười tỏa nắng, bộ ngực vừa nhú mới mặc coocxe đầu năm, điểm tô bởi nét nằn chiếc silip hằn trên bờ mông căng tròn gái mới lớn. Nó nghĩ đến chị Hà và so sánh với Phương, nó nghĩ vú Phương nhỏ gọn, chắc chắn không thể to bè bè vú của chị Hà khi thả tự do nhưng của con Hằng có thể sau này còn to hơn. Cơ thể tụi nó phát triển nhanh thật. Nó khao khát nhìn thấy Phương trần truồng, lõa lồ trước mặt nó như chị Hà nhưng khó vô cùng. Nhà nó và nhà Phương khác làng, nó biết nhà Phương nghèo đơn người như nhà nó, chỉ có ba mẹ con, bố Phương đã mất từ lâu.
Theo bạn đến nhà chơi mấy lần vào dịp tết, 20/11 nhân dịp đến thăm nhà thầy cô giáo nên rình mò Phương tắm giống như chị Hà là chuyện không thể. Cơ hội để ngắm Phương trần truồng hoàn toàn trước mặt giống như việc mơ ước thay anh Quang làm tình với chị Hà hoàn toàn vô vọng. Nó chỉ có thể vẽ cơ thể Phương trí tưởng tượng, thi thoảng mới nhìn cái bầu ngực trắng nõn mịn màng của Phương sau khe áo sơ mi đủ làm tim nó đập loạn nhịp. Giống lần đầu nó nhìn thấy chị Hà cởi áo khoe bầu ngực căng tròn trước mặt.
Rồi ngày liên hoan chia tay cũng đến, đấy là lần đầu tiên Phương chủ động đứng trước mặt, mang cốc coca đựng trong chai thủy tinh đưa nó.
– Chúc Khương sẽ thi đậu vào cấp ba, vạn sự như ý.
Nó đỏ mặt nhìn Phương lí nhí cảm ơn. Hai chiếc cốc nhựa đựng đầy thứ nước màu vàng cánh dán, sóng sánh chạm vào nhau. Nhưng chỉ nhấp môi không uống nhìn Phương cầm cốc nước đi ra đám bạn, nơi có thằng Thắng đang đứng nhìn theo chờ đợi. Đấy là hình ảnh cuối cùng về Phương cho đến mười mấy năm sau mới gặp lại.
Hè năm ấy. Tất cả lớp bắt đầu thi vào lớp 10, có hai hệ, hệ A và hệ B, sức học làng nhàng đủ để lên lớp không có gì quá nổi bật chỉ đủ điểm vào hệ B nó bỏ học vào nam theo bố mẹ. Lặn biệt tăm, quên luôn Phương cô hoa khôi của lớp, cái cảm giác thích một người con gái đầu đời – Tình yêu bọ xít. Lời con Nhung đến ám ảnh.
– Sau này, ai mà dám lấy người như nó?
Như một lời nguyền, một cái rằm đau nhói theo suốt quãng đời về sau.
Tối hôm trước khi lên xe vào chỗ bố mẹ, chị Hà mang lên cho nó 50.000Đ đi đường uống nước. Nó nằng nặc không lấy nhưng chị cứ dúi tiền vào tay nó ép phải nhận, lần đầu tiên nó nắm tay và gửi thấy mùi thơm trên mái tóc, gương mặt nó dí sát vào hai bầu vú trắng ngồn ngộn của chị.
Ở với bố mẹ ba năm, nơi ấy hoang vu vô cùng nhà nọ, nhà kia cách nhau đúng một quả đồi. Muốn sang nhà nhau chơi cũng khó, nó chẳng đi đâu cả từ khi rớt cấp ba, vào đây chỉ quanh quẩn lợn gà cho bố mẹ. Phần vì nó ngại, phần vì đi lại khó khăn, nó sợ người ta nhìn thấy dáng đi của nó, sợ gặp trẻ con trêu chọc nên cứ ru rú góc nhà. Cuộc sống tối tăm, tẻ nhạt, không có gì đáng nhớ, có những thôi thúc ở tuổi bắt đầu trưởng thành nhưng không biết tìm kiếm ở đâu. Nó nhớ quay quắt hình bóng của chị Hà đang tắm và cái bộ mông tròn lẳn mới lớn của Phương đang ngúng nguẩy dỗi hờn quay đi như đang cố tình trêu ngươi.
Ba năm sau, bạn bè của nó đứa đi lấy chồng, đứa làm công nhân, một vài đứa chội nhất vào Đại học. Nó mới bắt đầu đi học lại cấp ba rồi học một lèo vào Đại học với những thành tích chói lọi, như một ngôi sao đang lên. Có thể coi là một trong những gương mặt trẻ điển hình. Ngày xưa bạn bè nó nhìn nó như thế nào ngày nay nó nhìn bạn bè nó như thế, giống như cái cách người ta trả thù quá khứ. Nó đã lột xác ngoạn mục từ quạ lên thiên nga, có lẽ ở miền nam tư tưởng tự do, dễ chịu hơn nó chỉ tập trung làm một thứ giỏi nhất, vượt trội nhất so với đám bạn. Nó quyết tâm vào Đại học chỉ học chuyên sâu đúng ba môn, lên đại học cũng thế còn những thứ làng nhàng khác chỉ đủ qua. Nó nghĩ về cơ bản, nó đã khôn hơn được làm chủ cuộc chơi và được chơi đúng sở trường giỏi nhất.
Về danh nó không thiếu, tự tin có thừa, còn có cả sự kiêu ngạo khi nhận được những lời ca tụng, tán dương của người khác. Ra trường theo dòng người nó cũng vào Sài Gòn tìm cơ hội thể hiện, làm bàn giấy, làm quản lý hẳn hoi không phải đi ăn xin, ăn mày như ngày xưa bà nội nó hay dọa. Hình ảnh của chị Hà xưa kia thi thoảng chập choạng trong giấc mơ, có thể với gu thẩm mỹ ngày xưa thế là đẹp nhưng giờ gu khác. Giờ người ta thích mình dây cây cảnh, không còn thích xôi thịt, phồn thực nhưng nó khác nó thích những người phụ nữ có da, có thịt. Nó không còn nhớ khuôn mặt Phương như thế nào, thực tình nó không cố tìm lại xem cuộc sống hiện tại.
Nó có một vài cuộc tình thời sinh viên đến lúc ra trường, đi làm tất cả đều đẹp, lãng mạn như phim Hàn Quốc, long lanh đẹp như giày thủy tinh. Nhưng không có mối tình nào gắn với tình dục, chỉ đẹp đủ để khắc cốt ghi tâm. Chia tay đẹp. Đại loại kiểu như có những thứ không phải là tình yêu, nhưng cũng thật sâu nặng, vì ta đã có cả một thời tuổi trẻ tắm gội trong nó, sống với sự khắc nghiệt chật chội của nó, nhưng cũng mạnh mẽ kiên gan nhờ nó. Bỏ đi cũng được vậy, mà lại phân vân nghĩ, cỏ đồi bên kia chắc gì đã xanh hơn. Mắc kẹt. Nhiều khi nó bào chữa như thế. Không có tình dục liệu có phải tình yêu? Tại nó hay tại cả hai? Vài người con gái đó lần lượt truội khỏi vòng tay nó, chỉ giống như lữ khách đi cùng một đoạn đường rất ngắn ngẫm ra.
Người ta yêu nhau và đến với nhau là bởi duyên phận, duyên phận là một điều kỳ lạ không ai có thể hiểu hết về nó. Có thể hữu duyên nhưng vô phận, có thể yêu nhau và nhớ đến nhau nhưng không thể gần nhau, không cố ý đeo đuổi thì lại có, cố gắng thì lại không thành.
Thế gian này rộng lớn, người với người gặp nhau là duyên tiền định, yêu nhau là phận kiếp trước, bên nhau là trả nợ đời.
… Bạn đang đọc truyện Cho tôi một lần gặp lại em tại nguồn: https://truyensex18.com/truyen-sex-cho-toi-mot-lan-gap-lai-em.html
Nếu chấp nhận yên phận, đời nó sẽ an yên, nhưng đột ngột nộp đơn nghỉ việc làm ông sếp bất ngờ vô cùng, nó rẽ sang hướng khác khi đã 28 tuổi. Khởi nghiệp! Bạn bè cùng thời đại học đa phần có nhà, có xe, có gia đình, còn nó lại bán đi tất cả. Bán nhà thuê 1 căn hộ mini, bé hơn nhiều so với một căn hộ từng có nhưng tự nhủ. Ở một mình cần thế thôi, rộng làm gì? Sạch sẽ là được. Thậm chí còn vay mượn thêm để bước vào một giấc mộng đẹp. Nhưng khởi nghiệp và giới showbiz khác nhau về bản chất giống về tỷ lệ thành công. Cứ một ngôi sao thành danh trên giới showbiz sẽ tương đương hàng ngàn bạn trẻ gia nhập vào giới nhưng chẳng bao giờ có thể thành công cả. Như một trào lưu tất yếu giới trẻ lao vào như những con thiêu thân, rất ít con có thể thoát khỏi kiếp nạn.
Khởi nghiệp là bắt đầu biết nợ… Nợ nhiều rồi đến rất nhiều cho đến khi trong danh bạ không thể tìm ra ai đó để vay mượn thêm tiền nữa. Đúng với nó nhưng không còn đường quay lại công ty cũ khi bắt đầu ngoài 30. Tất cả đã mất nhưng trinh trắng vẫn còn, nhiều lần nó muốn gọi mấy con cave đến thử nhưng nấn ná lại thôi. Tụi bạn nó kháo nhau, nó bị liệt dương, yếu sinh lý… không phải nó tôn thờ tình yêu đẹp trong sáng không tình dục như phim Hàn Quốc. Nhưng qua rồi. Giờ có yếu hay khỏe cũng không còn cơ hội để thử. Nhất là mỗi đêm về sáng nó vẫn thấy cương cứng bình thường, tuy không to dài hùng dũng như anh Quang. Nhưng dài bằng cái bút bi Thiên Long 13,14cm cương cứng lên hết cỡ bề ngang to bằng trái chuối lùn, trắng, hồng hào thuôn thẳng. Nó hay coi phim sex tuy không bằng hàng tuyển nhưng của nó thuộc loại trên trung bình nên tự nhủ có lẽ khi gần con gái nó căng thẳng quá nên không làm ăn được gì thôi.
Hiện tại nhìn lại không khác 15 năm trước ở ngoài quê, cùng lứa với nó đám bạn gái đã đi lấy chồng từ lâu. Đám bạn học đại học cũng thế. Con gái giờ lại có giá, nó không có gì lại bị khuyết tật nữa? Đâu có dễ, thời của nó qua rồi. Nó đã lỡ nhịp cái hố ngăn cách ngày một dài, sâu hơn.
Bạn bè thời học đại học đều thành đạt viên mãn khi gặp nhau, ngà ngà rượu hè nhau bảo.
– Chúng may đưa thằng Khương đi cave để mấy em phá trinh nó đi.
Luôn tỏ ra trí thức nên nó đã từ chối và quyết chơi ván cuối. Lấy lại tất cả những gì đã mất hay mất tất những gì đã có. Nó không có gì cả, chỉ có một con số âm sâu hoáy và mấy bức hình đẹp, long lanh như mấy thằng chơi đa cấp, trade, tiền ảo… trên facebook. Công tâm nhận xét, nếu nó không bị đôi chân tật nguyền từ gối trở xuống, nó đẹp trai, nam tính, khuôn mặt sáng, dễ nhìn, dễ gây thiện cảm cho người đối diện.
Đêm ấy, trong căn hộ mini chuẩn bị bản thuyết trình sáng mai với nhà đầu tư, nhận được lời mời kết bạn trên facebook. Theo thói quen kiểm tra lại người lời mời, quen thì đồng ý, lạ thì thôi. Rồi bất ngờ vô cùng khi người gửi lời mời kết bạn chính là Phương nó đồng ý ngay. Hộp tin nhắn mở lên, thật bất ngờ Phương lại chủ động nhắn tin trước.
– Hi, mười mấy năm không gặp, có nhận ra Phương không? Nhìn Khương khác quá. Nhận không ra, không giống Khương của ngày xưa chút nào?
– Có chứ, P thế nào? Có hạnh phúc không?
Một câu hỏi luôn tỏ ra mình là người có trình độ học thức nhưng khi nhìn ở trên avatar, nó biết Phương có đứa con trai lớn tầm chục tuổi đứng gần ngang vai mẹ.
– Phương có con nhưng ly hôn 6 năm nay rồi. Còn Khương sao có gia đình chưa? Mấy đứa rồi?
– Chưa. Xin lỗi P, sáng mai mình có bài thuyết trình với nhà đầu tư sớm, xong mình sẽ nói chuyện nhiều hơn.
– Ừ P đang làm công nhân ở quê, nếu Khương về nhớ nhắn tin cho P mình gặp nhau tí nhá. Lâu rồi bạn bè không gặp nhau.
– Uh.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đã quá khuya nên lịch sự chấm dứt câu chuyện, nếu mười năm năm trước có thể nó sẽ thức thâu đêm để trò chuyện. Bài thuyết trình kết thúc, những nhà đầu tư hài lòng với dự án nhưng cần thời gian thẩm định dự án trước khi rót tiền vòng 1.
– Cần thẩm định ba đến 6 tháng trước khi rót tiền, vòng 1 gọi vốn thành công số cổ phần anh có quy ra tiền mặt khoảng trên dưới 10 tỷ. Anh đừng sợ số nợ anh đang mang, nó không là gì cả họ không dám giết anh đâu. Thắng anh có tất cả, không được nghĩ đến thua.
Người cộng sự quay lại nhìn mấy nhà đầu tư.
– Nhưng…
Nó băn khoăn với tình cảnh hiện tại của mình với người cộng sự. Hiểu khó khăn của nó đang mắc len lén nhìn những nhà đầu tư đang ngồi bàn kế bên, người cộng sự thầm thì vào tai.
– Em chuyển tạm cho anh 50 triệu, chi tiêu sinh hoạt, cơ bản khoảng từ 3 đến 6 tháng. 1 tuần tới vẫn còn rảnh, anh muốn đi đâu chơi cũng được không nhất thiết phải ở thành phố nhưng phải nhớ, phải giữ vững tinh thần chúng ta đang ngồi chung trên chuyến tàu lượn tử thần. À em nghe bữa trước anh nói sắp tới giỗ ông nội, anh có muốn về quê không?
Nó gật đầu.
– Vậy em chuyển tiền, đặt vé máy bay cho anh. Vào chiến tiếp, em sẽ quyết chiến bên anh đến khi nào anh chưa muốn bỏ cuộc? Nếu không bỏ cuộc chúng ta vẫn còn cơ hội.
Nó suy nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý. Khi có vé máy bay và 50 triệu trong tài khoản nó bay về Hà Nội trong một chiều đông giá lạnh. Định bụng về làm giỗ cho ông nội, đầu tuần sẽ trở vào làm việc ngay. Nếu rảnh sẽ đi Nha Trang thành phố biển nó rất thích, không có ý định ở ngoài bắc lâu.
Trở về quê giữa mùa đông rét buốt căm căm, ngôi nhà cũ hai ông cháu ngày xưa sinh sống vẫn như cũ không thay đổi sau 15 năm. Ngôi nhà cũ của anh Quang, chị Hà mọc lên ngôi nhà mới khang trang trên nền ngôi nhà cũ. Nghe anh Quang nói, con bé lớn con chị Hà đã đi theo mẹ từ ngày ly hôn nên không gặp. Anh Quang lấy vợ mấy năm trước, sinh liền mấy đứa lít nhít bằng đầu nhau, không biết có thiếu thốn nhưng lên nhà chơi, ngoài quà bánh nó cho mỗi đứa mấy trăm. Nhìn lướt qua thấy vợ anh bây giờ không xinh bằng chị Hà, mặt lại đầy tàn nhang nên không mấy bận tâm. Nó ngập ngừng muốn hỏi chị Hà đi đâu, dạo này thế nào? Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại, lại thôi. Gợi lại nỗi đau của anh không để làm gì?
Ngày giỗ ông nó làm dăm mâm, mời anh chị, hàng xóm đến dự. Bác Thông không còn giận bố nữa. Ở trên bác cúng ông buổi trưa, nó xin cúng buổi tối, bác Thông, anh Quang vợ con đều ở nhà dưới lên dự. Nó bật cả video call khoe với bố mẹ ở trong nam. Trong đám giỗ ông, ai cũng giục nó cưới vợ thôi, lớn tuổi rồi. Nhưng nhìn lại tự hỏi, giờ có gì trong tay để con gái người ta theo? Giá như giờ tay trắng một số 0 tròn trĩnh đã tốt dễ vay mượn, dễ làm lại, thằng ăn xin, ăn mày còn giàu hơn nó. Lời con Nhung 15 năm trước lặp lại, gây ám ảnh trong tâm trí. Có biết bao nhiêu người con gái trong cuộc đời, ai sẽ chấp nhận làm người đàn bà của nó?
Thành công nhận được đầu tư không có gì để nói nhưng nếu thất bại không biết hậu quả của canh bạc sẽ thế nào? Chuyến tàu lượn tử thần cuối cùng kết thúc, liệu nó có phải đi tù vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản? Chắc không. Họ đã tin mà đưa tiền cho nó, sẽ không nhẫn tâm tống nó vào tù nhưng sát xuống địa ngục là có thể.
Đêm ấy, nó ngồi trước ô cửa sổ nhìn xuống nhà anh Quang, mơn man hình dung về hình ảnh chị Hà tắm ngày xưa. Chớp mắt nghĩ về 15 năm trôi qua, nó cố hình dung ra chỗ hàng đêm nó ngồi rình chị tắm những ngày đầu chị đến làm dâu. Lồn, vú, bộ mông, và những cú dập điên cuồng của anh… Mọi thứ thay đổi không còn lại gì cả, chỉ mình nó vẫn như vậy. Thậm chí còn tệ hơn trước.
– Khương về quê rồi? Sao không báo cho Phương biết?
Dòng tin nhắn của Phương bật lên khiến nó giật mình.
– Ừ mình về hôm qua. Hôm nay giỗ ông nội, khách vừa về hết. Vội quá nên không gọi cho Phương được, nhà lại không có xe không đi đâu được. Nếu Phương rảnh chạy sang nhà Khương chơi rồi mình đi cafe?
– Chủ nhật được không? Chủ nhật Phương mới được nghỉ, thời gian thoải mái, giờ Phương mới đi làm về muộn rồi.
– Ừ vậy cũng được, gặp Phương xong chiều hôm sau mình bay.
– Gì vội vậy? Mới về mà nhớ người yêu quá không chịu được sao?
– Khuyết tật nghèo như mình ai người ta thèm chứ? Ở lại cũng buồn, bạn bè không có nên mình muốn vào sớm, vé khứ hồi đặt rồi.
– Đầy người thèm mà không được này.
Phương nhắn tin ỡm ờ.
– Ai?
– Phương nè. Nếu Khương không chê mẹ sề không xứng với Khương?
Bàn tay nó run run, nó cảm thấy nóng mặt không biết lời tỏ tình ấy thật hay giả. Nhưng có ỡm ờ đung đưa theo, chẳng mất gì. Hơn nữa lại là người nó thầm yêu, từng cho vết đau đầu đời, thật cũng được, đùa cũng được. Sáng thứ hai đằng nào cũng đi lên Hà Nội, bay chuyến tối vào Sài Gòn chắc gì đã gặp lần sau.
– Nhớ đấy đến chủ nhật gặp thì đừng có chê.
– Ừ thôi Phương đi tắm đây.
Nó định nhắn tin theo nhưng nghĩ đi, nghĩ lại nó dừng lại, mở laptop lên vào lại trang cá nhân facebook của Phương. Ba mươi nhưng Phương vẫn đẹp, thân hình cân đối cao tầm mét 165, đậm người nhưng không quá sồ sề, đậm chất đàn bà không như xưa vừa chớm nở. Duy chỉ có khuôn mặt Phương vẫn xinh, vẫn duyên và rạng ngời như 15 năm trước. Nhìn trên facebook, nếu Phương không nói, không ai nghĩ Phương có con, giờ đang làm công nhân nhìn Phương hiện đại không khác mấy cô gái trong Sài Gòn dù đã chạm tuổi 30.
Sáng sớm hôm chủ nhật, mới 7h sáng Phương khoác áo dạ, khăn choàng quấn cổ, mặc váy quây và quần tất, chân đi boss ngồi trên chiếc honda vision màu trắng dựng ngay trước cổng.
Dậy sớm tắm rửa sạch sẽ mặc áo sơ mi sớm như chuẩn bị đứng trên bục thuyết trình giới thiệu dự án, ăn mặc như thế khiến nó tự tin với người đối diện. Nhưng vừa mở cửa đi ra ngơ ngẩn nhìn đôi môi tô son mọng đỏ, trên đôi má đánh phấn phớt hồng. Phương còn đẹp hơn trong ảnh, đúng người đi hẹn hò thực sự. Nó không còn nhớ đến hình ảnh Phương ngày xưa như thế nào? Mà chỉ ngây ngất với hình ảnh một người đàn bà đẹp mặn mà đứng trước mặt của hiện tại.
– Không nhận ra Phương sao?
Nó vội lắc đầu thoát khỏi cơn mê, mới run rẩy lên tiếng.
– Tại, tại Phương xinh quá làm Khương bất ngờ. Vào, vào nhà đi.
Nó đi trước, Phương bĩu môi đi vào sau.
– Khương khác trước nhiều quá. Trưởng thành, đẹp trai, đàn ông hơn trước. Phương theo dõi face của Khương đắn đo mãi mới gửi lời kết bạn, mới dám ngỏ lời nói chuyện. Sợ Khương không nhận ra…
Nó tủm tỉm cười.
– Phương làm mình bất ngờ. À hôm nay mình đi đâu?
Phương vờ suy nghĩ.
– Khương muốn đi đâu cũng được, hôm nay Phương nghỉ… dành cho Khương trọn một ngày.
– Mười mấy năm, Khương về chớp nhoáng rồi đi. Có biết đâu đâu…
– Vậy mình đi ăn sáng, làm thì làm phải no bụng rồi muốn đi đâu thì đi.
Nó gật đầu, Phương đứng dậy đi ra, nó khóa cửa đi sau. Không quên mang theo chiếc laptop bên mình, sợ có công việc đột xuất không biết chạy đâu.
– Khương thích cầm lái hay để mình cầm lái?
– Mình ngồi sau cũng được.
Nó vừa lên ngồi sau xe, anh Quang vừa chở con bé út trong nhà ra chắc đưa nó đi mẫu giáo. Nó vội dặn.
– Bác có xuống, anh nói với bác em đi chơi với bạn nhé.
Đôi mắt anh Quang, chạm và đôi mắt Phương giây lát vội gật đầu.
– Ừ để anh nói cho.
– Chào anh.
Phương cất lời chào, chiếc xe honda vision trắng lăn bánh lướt qua hai cha con Quang. Cơ thể của Phương đã che chắn trước những cơn gió của mùa đông lạnh giá, cộng với mùi nước hoa thơm thơm làm quên đi quãng đường đá đầy ổ gà sóc đến nảy đít khiến nó muốn dúi đầu về phía trước nhưng ngần ngại không dám đưa tay ôm ngang eo cô, lịch sự nên vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
– Bám chặt vào, đừng có ngại, sóc lăn xuống đất, Phương không bắt đền được đâu.
Nó ngần ngại đưa tay đặt hờ hờ lên hông Phương, giờ mới đưa mắt nhìn xuống bộ mông tròn lẳn to bè ngay phía dưới hít hà mùi nước hoa từ cơ thể cô tỏa ra. Nó muốn đưa tay xuống bóp bộ mông đầy đặn nhưng đành cố kiềm chế…
– Mình đi ăn canh cá nhá, canh cá đặc sản quê mình ngon lắm.
– Ừ Phương thích ăn gì cũng được.
Tô canh cá của nó gần như còn nguyên dù nó chọn tô bé nhất, có thể không hợp khẩu vị hay vì mải mê ngắm một người đàn bà đẹp như Phương khiến nó đủ no? Nếu 15 năm về trước chỉ cần một khoảnh khắc như vậy, chắc nó hạnh phúc đến đứng tim mà chết.
– Ăn đi chứ Khương, Phương ăn gần hết rồi nè. Làm gì thì làm phải no bụng cái đã.
Phương vén lọn tóc rủ xuống bát canh giục nó, khiến nó bừng tỉnh cố ăn hết nửa bát rồi đi ra thanh toán tiền.
– Giờ mình đi đâu Phương?
– Ở đây có cái hồ đẹp lắm. Khương có muốn đi đạp vịt không?
Nó gật đầu đồng ý. Mùa đông, tầm 8 giờ sáng cả mặt hồ mỗi mình nó và Phương đạp vịt thả ra giữa hồ thả đấy.
Sau khi nghe xong chuyện của nó nắng đã lên, Phương kể chuyện của Phương suốt 15 năm qua.
– Thế Phương với Thắng không có gì à?
Phương cười mơ màng.
– Có mình không giấu gì Khương làm gì, tình yêu học trò nhưng hết cấp ba Thắng vào đại học, Phương đi làm lấy chồng rồi hết.
Giọng Phương buồn rầu.
– Chồng Phương ngoại tình, có con riêng tụi Phương ly hôn. Anh ta giành quyền nuôi con…
Phương thở dài đưa ánh mắt mơ màng nhìn ra phía bờ hồ xa xăm.
– Phương lại kết hôn nhưng không hạnh phúc, chia tay rồi về ở với mẹ đẻ, mấy năm nay Phương sống như độc thân, thế đấy. Còn nhiều chuyện nữa nhưng từ từ rồi Phương kể.
Không biết thế nào, nó lấy hết can đảm nắm lấy đôi bàn tay Phương đang đặt dưới đùi. Nó thì thầm.
– Phương.
Nó ghé miệng đặt một nụ hôn lên môi cô, Phương không phản đối mà đáp lại cuồng nhiệt không kém.
– Từ từ thôi Khương.
Khi bàn tay nó đang mạnh bạo xoa lên ngực Phương vẫn ở ngoài áo dạ, cảm nhận vú của Phương tuy không quá to như cái bánh đúc nhưng cứng, không biết có phải đang bóp ở ngoài hai, ba lớp áo hay không? Còn Phương đôi mắt cô mơ màng nhắm chặt để cảm nhận nụ hôn ngọt ngào, nó cởi được hai nút áo dạ bên trên và luồn tay vào cái áo sơ mi. Giờ nó cảm nhận bầu vú của Phương gần hơn chút nữa mặc dù vẫn còn cách đến hai lớp vải nhưng Phương đang chết lịm trong nụ hôn. Một nút cúc áo sơ mi giữa ngực được cởi ra, theo đó bàn tay nó luồn được vào bên trong áo lót của Phương. Bàn tay nó cảm nhận làn da thịt mịn màng một bên bầu vú, núm vú nhô lên như trái nho khô bị hai ngón tay vê lại không ngừng xoa bóp. Phương ngừng không hôn, khẽ cựa mình ra xa một chút, bàn tay nó vẫn còn úp chặt trên bầu vú nghe từng nhịp thở dồn dập.
– Phương hỏi thật với quá khứ như thế. Khương có yêu Phương không?
Đôi mắt nó long lanh nhìn đôi môi đỏ mọng của Phương đang mấp máy mời gọi, nó gật đầu thầm thì trong hơi thở dồn.
– Có! Khương yêu Phương lâu rồi. Từ hồi cấp hai, mối tình đầu.
Đến giờ sau 15 năm mới có cơ hội thừa nhận. Không để nó nói thêm, nụ hôn của Phương lại gắn chặt lên môi, một chu kỳ mới lại bắt đầu. Tay kia không xoa bầu vú luồn tay xuống cạp quần cô nhưng bị bàn tay Phương nắm lấy cổ tay ngăn lại.
– Đừng Khương…
Tiếng Phương thì thào.
– Phương không muốn cho Khương sao?
Gương mặt thất vọng nhưng không cố cưỡng ép thêm nữa định rút tay ra nhưng cổ tay vẫn bị bàn tay Phương nắm chặt nửa muốn giữ bàn tay ấy lại. Ngước nhìn lên thấy gương mặt Phương nhìn quanh đang thực sự sợ hãi.
– Ở đây Phương không thoải mái… Phương xin lỗi.
Đưa mắt nhìn lại, giờ ở giữa hồ không chỉ có mình nó, giờ có nhiều con vịt khác đạp bơi ngay bên cạnh. Giờ nó mới giật mình thấy coocxe của Phương lòi ra nhìn rõ một bên núm vú màu nâu đen trên nền da trắng ngần thấp thoáng bên trong áo sơ mi, Phương đưa tay vào chỉnh lại vội vã cài lại cúc áo, sửa soạn lại như cũ.
– Mình đi khách sạn nhé.
Phương thầm thì nó vội vàng gật đầu đồng ý. Hai đứa đạp vịt vào bờ, suýt chút đã sờ được lồn Phương ngay giữa hồ, vừa nghĩ đến thôi thấy vừa sợ, vừa thích. Không biết vừa nãy hai đứa hôn nhau đắm đuối, cởi áo ngoài bóp vú Phương có ai nhìn thấy không? Nếu Phương không tỉnh táo hai đứa nhấp nhô giữa hồ, xui lật vịt thành chuyện tiếu lâm cho thiên hạ. Vừa nghĩ nó cứ tủm tỉm cười, không nghĩ mình lại bạo dạn như thế!
Cánh cửa phòng khách sạn vừa khép lại, hai đứa ôm chầm lấy nhau môi tìm môi hôn ngấu nghiến. Lần này bàn tay nó không đặt lên ngực nữa mà chuội xuống hai bờ mông cong vút, to tròn của cô bóp đều đều rồi nó cố lách tay vào trong váy quây để bóp bộ nhưng không được. Đưa tay xuống định lột ngược lên nhưng bị Phương ngăn lại.
– Bình tĩnh nào! Từ giờ trở đi em sẽ là của anh mãi mãi.
Lời thầm thì của Phường mà cả đời nó mãi không quên. Mãi đến sau này khi nghe chị nói nó mới ngộ ra. “- Khi yêu ai, em hãy nói yêu thôi. Đừng nói mãi mãi”.
– Chờ em một chút.
Phương thì thào vào tai, khiến nó ngơ ngẩn như đang lạc vào cõi mộng, không biết Phương muốn làm gì, ngồi thần ra như một đứa trẻ đang bị người lớn dẫn dụ hứa sẽ cho quà.
Phương cởi bỏ cái áo dạ và khăn choàng cổ để trên giường, đôi mắt thao láo chờ đợi những ngón tay kia sẽ cởi những cúc áo sơ mi trắng, sau đó sẽ là cặp ngực căng tròn, đôi núm vú màu nâu sẫm nhô ra.
Thêm lần thất vọng bởi Phương chỉ cúi mình nhặt chiếc khăn bông trắng muốt trên giường đi vào nhà vệ sinh ném lại ánh mắt tinh nghịch, khiêu khích.
– Cấm nhìn trộm.
Nói rồi Phương đóng cửa lại bên trong chỉ còn tiếng xả nước. Nó đã cởi quần dài, trên mình mặc chiếc quần đùi, áo sơ mi ngồi trên giường hóng vào chờ đợi, rồi tiếng nước chảy ngừng hẳn. Tách, cánh cửa phòng tắm mở trên người Phương lúc này chỉ có chiếc khăn bông trắng muốt che ngang ngực xuống đến đùi non đi đến cạnh giường. Đôi mắt nó nhìn Phương từ đầu xuống đến chân không chớp.
– Em thành mẹ sề rồi xấu lắm sao?
Không nói, bất ngờ đưa tay ghì ngang cổ Phương vật mạnh xuống giường giống như kiểu đang bị cưỡng hiếp. Chiếc khăn bông tắm giật ra ném xuống sàn, giờ Phương đã nằm trần truồng hoàn toàn trước mặt, sự khao khát suốt 15 năm dài đằng đẵng đến giờ mới thành hiện thực. Nó đang nửa nằm nửa ngồi trên bụng Phương, miệng ngậm chặt một bên kia bầu vú còn một tay se se núm vú còn lại. Nó bú vú Phương giống như trẻ con bỏ khát sữa nhiều ngày, nó không để ý bầu vú của Phương đẹp hay xấu mà hùng hục mút như cố vắt lấy những giọt sữa cuối cùng còn sót lại. Nó muốn tất cả những uất ức bấy lâu nay nó phải gánh chịu phải được giải tỏa trên cơ thể Phương, hoang dại vô cùng. Phương nằm mê man tận hưởng để cho nó mút, nó day, giày vò thỏa mãn trên hai bầu vú của mình dần dần nó hôn chầm chậm xuống đám lông lồn dưới rốn đã ứa ra thứ nước nhờn nhớt nhề nhề như nhựa chuối. Nó thô bạo, hoang dại nhưng lại làm Phương mê man, tan chảy trong cơn sướng, dù mới đi được ⅓ quãng đường. Khi lưỡi nó bắt đầu mơn trớn xuống cái lồn đã ướt nhoẹt liếm ngược trở lên khiến Phương co rúm người lại. Nó mút chùn chụt, nhem nhép dưới lỗ lồn của Phương khi hai chân cô đã mở rộng hết cỡ, lúc lại kẹp chặt đầu nó lại, như muốn ghì chặt giữ mãi lưỡi nó ở sâu trong lỗ lồn cô.
– Em sướng, em sướng quá anh ơi. Anh… anh ơi. Khương ơi. Khương làm gì cái cái lỗ… lồn em thế.
Phương gồng cứng người, ưỡn lên để chùm lông đen lưa thưa đâm vào mũi bao nhiêu nước lồn của Phương chảy ra nó nuốt bằng sạch. Hai tay ghì chặt hai bờ mông trắng như bông bưởi dí sát vào mặt.
– Em, em… muốn…
Phương nói rồi lại gồng lên như muốn đứt hơi, nó không biết Phương muốn gì nhưng Phương vùng dậy đẩy nó nằm xuống đặt bộ mông tròn lẳn trắng không tì vết, và cả hai mép lồn giống hai cánh bướm ngả sang màu thâm thâm nhưng bên trong màu đỏ au ươn ướt nước, nhìn thấy rõ từng nếp nhăn trong lỗ lồn. Lồn Phương mập, trắng vồng cao lông không rậm, không che kín hai bên mép lồn đặt ngay trước mặt nhìn thêm xíu nữa nó nhìn thấy chân vú như hai ngọn đồi nhô cao phía trước, vú Phương không quá to căng mọng không nhão.
Ở phía trên, rất nhanh Phương lột chiếc quần đùi ném ra một góc nhanh như mấy phút trước nó giật khăn tắm trên mình cô. Hai tay ôm ghì hai bờ mông của Phương xuống gần nhất có thể đẩy cái lưỡi sâu nhất vào trong lỗ lồn khiến cô ghì chặt hai đùi, nó thấy gương mặt Phương đã vục mặt xuống đám lông đen dưới bộ hạ. Nãy giờ mải làm cho Phương nên thằng nhỏ chưa dậy nhưng không nó gồng bên dưới hết mức có thể nhưng không thể hùng dũng vươn lên. Nó muốn thằng nhỏ phải thật cứng, thật hùng dũng để địt nát lồn Phương xả ra những uất hận bị dồn nén suốt 15 năm qua nhưng đành bất lực.
Buồi nó nghẹo qua một bên bè bè như tàu khoai ngứa ngày xưa ông nội nấu cho lợn, không hùng dũng trổ thẳng ra giống của anh Quang xiên chị Hà ngất lên, ngất xuống ở giếng. Một tay Phương chống, một tay cầm buồi như cái bẹ khoai ngứa đưa lên miệng mút, đầu khấc lộn và hùng dũng cứng lên thật. Vừa xíu thôi đã ngập mồm Phương, khiến Phương phải há hết cỡ mới vừa, suýt khiến cô mắc nghẹn. Chưa bao giờ nó có cảm giác sung sướng như vậy khi cái lưỡi Phương cuộn tròn siết chặt lấy đầu khấc, mút lên, mút xuống rồi hàm răng trắng đều như bắp si mê cạ vào đầu nấm hồng tươi. Toàn thân nó gồng lên căng cứng, tưng tức ở phía dưới phụt ra không thể kiểm soát, giật giật như con gà bị người ta cắt tiết đang giãy chết. Nó đã xuất đầy tinh vào miệng Phương, Phương vội ngậm chặt miệng phùng to ra nhưng một dòng nước trắng như sữa còn vương lại chảy ra trên bờ môi hồng phơn phớt như cánh đào. Khi nó nhỏm dậy Phương đưa tay lên miệng mở cửa chạy vào nhà vệ sinh, liền sau đó tiếng nôn ọe vọng ra, còn mặc nguyên chiếc áo sơ mi ngồi dậy ngơ ngác nhìn vào bên trong đầu óc rối bời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiếng nước xối bồn cầu vang lên, khuôn mặt Phương vã lên ướt mèm nước từ trong nhà vệ sinh trần truồng đi ra khiến nó luống cuống không phải vì vẻ đẹp cơ thể của Phương mà vì…
– Anh, Khương xin, xin lỗi.
Phương nhoẻn miệng cười ngồi xuống giường.
– Không sao đâu. Phương không quen cho xuất vào miệng, vừa mới ăn xong, của anh ra nhiều quá.
Phương nhìn xuống buồi nó về trạng thái như cũ nên có vẻ thất vọng. Cả hai đều im lặng rất lâu nó mới lên tiếng.
– Đây là lần đầu của Khương…
Phương ngạc nhiên nhưng cô tin là đúng.
– Ừ thôi anh cởi áo ra đi, ai lại mặc như thế.
Tự tay Phương cởi áo cho nó để cơ thể trần truồng ôm lấy nhau. Ở ngoài kia từng cơn gió mùa đông lùa qua ô cửa sổ.
– Phương này. Khương yêu Phương lắm. Khương nói thật đấy.
Nó thầm thì khi Phương nằm gối lên bắp tay gương mặt Phương ghé sát mặt nó. Cả hai đều cảm nhận được hơi thở nồng nàn của nhau. Nó không giả tạo, đấy là lời nói thật.
– Phương cũng vậy, không biết sao khi gặp Khương rồi. Phương cảm thấy trong lòng mình bình an vô cùng, cầu trời cho chúng mình được ở bên nhau mãi mãi.
Đặt lên bờ môi đỏ mọng một nụ hôn ngọt ngào mỉm cười.
– Chắc chắn thế.
Nhưng bàn tay kia không ngừng bóp vú, xoa núm. Tay dưới Phương đang mân mê buồi, bàn tay cố đang cố sóc, cố làm mọi cách để cho nó cứng lên đút vào cái lồn đang ướt nhem nhép nước khao khát được thỏa mãn được lấp đầy. Từ sáng giờ đang chơi vơi suýt lên đỉnh bao nhiêu lần lại thất vọng bấy nhiêu. Để kệ cho Phương sóc, hơi chuỗi người thấp xuống miệng ngoạm chặt bầu vú căng tròn tìm lấy núm vú mà mút khiến đôi vú Phương căn cứng đẫy bàn tay. Và cảm nhận được thằng nhỏ đang dần cứng lên dưới bàn tay điêu luyện của Phương, không để như lần trước lần này vùng dậy dựng hai chân Phương lên ngang cổ để lộ ra mép lỗ lồn đỏ chót, tay nó lóng ngóng mãi không đút buồi to như quả chuối lùn vào cửa thiên đường đã mở. Phương tay xuống cầm trái chuối lùn để lấp đầy cái lỗ lồn đỏ chót đang mở rộng chỉ trực chờ nó đẩy mạnh vào trong.
– Được rồi. Đẩy vào đi anh.
Phương thì thầm giục. Nó hẩy mông mạnh, lỗ lồn của Phương trơn trượt, ướt đẫm nước chờ đợi từ lâu chỉ cần hẩy mông nhẹ cả một trái chuối dài 13,14cm ngập trong lỗ lồn Phương đến đến gốc. Nó chống tay hạnh phúc nhìn Phương, lần này nó đã địt được thật, gương mặt Phương giãn căng nhìn nó mỉm cười mãn nguyện vô cùng. Cúi xuống hôn lên môi cô, định rút ra rút vào từng nhịp như trong phim nhưng bên dưới thấy căng tức cũng như lần trước nó xuất ngay ở hai mép lồn Phương chưa được rập được ba lần. Cương cứng như thế rất nhanh xẹp xuống như một trái bóng bay bị xì hơi, nằm vật ra chán nản. Chưa cảm nhận được gì Phương hụt hẫng vô cùng. Lát sau Phương mới trở dậy lấy khăn bông lau đi đống tinh dịch lầy nhầy, tanh tanh vương đầy hai mép lồn.
– Không sao đâu chắc mấy hôm nay nhiều việc khiến anh mệt mỏi, đừng suy nghĩ nhiều. Đừng để đầu óc mình căng thẳng quá.
Phương mỉm cười nằm xuống bên đưa tay lên búng mũi trêu chọc cho nó đỡ buồn, nó đưa tay lên bờ mông trắng căng tròn kéo mạnh về phía mình.
– Anh yếu vậy, em còn yêu anh không?
Phương nhìn nó im lặng khẽ gật đầu.
– Rồi sẽ có cách giải quyết thôi. Em yêu anh và mong đời em từ nay sẽ không giông bão nữa.
Phương buông tiếng thở dài, đôi mắt cô lo âu, buồn sâu thăm thẳm. Còn nó cố ghì chặt Phương trong tay để đôi chân vào háng Phương khép chặt. Cảm nhận được lông lồn của Phương cạ vào da thịt một cảm giác nham nhám thích thú vô cùng.
– Đêm nay, Phương ở lại với Khương nhé. Mai Khương đi rồi.
Nó buồn buồn đưa ra lời đề nghị. Phương suy nghĩ giây lát gật đầu đồng ý.
– Để em gọi cho mẹ xem, may qua tuần em cũng làm đêm.
Cô mở chăn đứng dậy, trần truồng đi ra ghế lấy chiếc túi xách, lấy điện thoại ra bấm số gọi. Nó không chú ý đến cuộc gọi, mà đôi mắt không dời bộ mông của Phương, trắng, cao to nhưng cân đối, của người phụ nữ trưởng thành qua một lần sinh nở. Phương không mình dây cây cảnh như mấy cô bạn gái từng quen trong thời sinh viên, thấy Phương cảm thấy gợi dục vô cùng nhưng khi nhìn xuống dưới thằng nhỏ tràn ngập cảm giác chán nản bất lực. Có – Đói – Ham muốn tột cùng – Nhưng không thể ăn được. Thứ làm nên bản lĩnh đàn ông nhưng với nó ba mươi năm qua chỉ dùng để đái, thoáng có ý nghĩ hay xẻo mẹ nó vứt vào toilet xối đi thứ vô dụng. Nói không biết nghe lời.
– Dạ, dạ vâng sáng mai con về sớm mẹ đừng lo dạ.
Phương cúp máy mỉm cười quay lại.
– Mẹ đồng ý rồi.
Phương đi vào lên giường chăn dụi đầu vào ngực, để kệ nó vân vê đầu vú. Thi thoảng Phương lại ngước lên kề môi vào môi cuộn lấy nhau trong nụ hôn ngọt ngào say đắm. Chỉ như thế thôi cặp vú bánh dày, của Phương căng cứng ưỡn lên khiến núm vú sậm nâu nhô ra đòi hỏi. Dường như Phương không chịu đựng được nữa cô lại trườn xuống buồi nó đưa lên miệng mà bú. Lỗ lồn của đặt ngay trước mắt nó như cố tình khiêu khích, hai tay nó vội ghì chặt bộ mông của Phương lách lưỡi vào sâu nhất trong lỗ lồn cô có thể. Tuy không địt được nhưng lưỡi của nó cứ thụt ra thụt vào thi thoảng vô tình chạm vào hột le khiến cô giật mình thon thót vì sướng, không biết có phải lên đỉnh hay không nhưng lồn cô chưa bao giờ ra nước nhiều đến thế. Nó khiến cơ thể cô mệt rã rời. Phía dưới cô vẫn mút, mặc cho thằng nhỏ không còn xuất tinh được nữa nhưng dịch vẫn đều đều chảy ra, cô đều nuốt sạch. Hai đứa quên cả ăn trưa, trần truồng ôm nhau ngủ đến đầu giờ chiều mới dậy chở nhau đi chơi và ăn tối.
Có lẽ trong cuộc đời nó và cả Phương chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Luyến tiếc 15 năm với biết bao nhiêu ngã rẽ nhưng ơn trời hoang phế khi tìm thấy nhau. Như lời một bản nhạc đang phát trong quán cafe.
Về đây nghe em về đây nghe em…
Về đây cùng khóc trên sông nước buồn…
Chở lòng người trở về quê hương…
Chở hồn mình vào dòng suối mát…
Chở thật thà vào lòng dối trá…
Và ngặt hoa xin tạ chút ơn…
Hoang phế khi đã gặp nhau.
Hai mảnh đời đổ vỡ và tội nghiệp, cảm ơn đời đã gặp nhau.
Hai đứa chở nhau về khách sạn 10 giờ đêm. Vừa vào Phương trút bỏ toàn bộ quần áo trên mình, trần truồng hoàn toàn khiến nó ngạc nhiên vô cùng nhưng rồi Phương lột sạch đồ trên người nó. Hai đứa hoàn toàn trần truồng trong phòng, Phương nhìn nó và bảo.
– Đến nào sống chung em cũng lột đồ anh như vậy?
– Khi nào?
Nó giật mình hỏi lại, chưa bao giờ định ra tình huống như thế. Một ý nghĩ thoáng qua, hay về quê sống? Không được. Có bán 10 cái nhà của ông nội để lại cũng không đủ cho trả nợ, nếu buông xuôi biết đâu người ta tìm đến siết nợ? 20 năm làm công nhân của Phương không đủ. Liệu sống có yên không? Rồi nó làm gì ở đây để sống? Không lẽ bám váy, ăn trên đồng lương công nhân còm cõi của Phương? Nó sợ đối diện với cuộc sống 15 năm về trước sợ ánh mắt, sợ cách nhìn cũ của người làng. Còn đưa Phương đi, tất cả chỉ còn hơn 40 triệu trong tài khoản sống sao những ngày sắp tới.
– Em chưa biết nhưng em không muốn xa anh.
– Anh cũng thế.
Nó nhìn đôi mắt dân dấn mọng nước chỉ chực khóc của Phương bảo thế.
– Để anh tính xem, em có vào trong đấy được không?
– Vào nam?
– Ừ.
– Em chưa nghĩ đến bao giờ, cả mẹ cũng thế.
Đứng dậy lấy cái laptop ra giải thích công việc đang làm, Phương gật gù tán thưởng nhưng xem chỉ nghe tai nọ, bỏ tai kia. Chứ hoàn toàn không hiểu gì về công việc của nó.
– Để anh vào thu xếp ổn rồi đưa em vào được không?
Phương ngước lên nhìn khẽ gật đầu. Rồi nụ hôn ấy kéo dài tưởng như không bao giờ dứt. Cái chăn che kín cơ thể hai người lại vứt tung ra, miệng ngoạm chặt lấy lồn Phương, ở bên dưới quá sướng, Phương đã buông cái buồi mềm oặt như tàu khoai ngứa vừa luộc chín.
– Địt, địt em đi anh…
Một người đàn bà khát tình, gào lên van xin rồi chìm trong tuyệt vọng. Gió mùa đông ở ngoài kia ù ù thổi.
Chiếc xe vision dừng lại trước cổng nhà ông nội, cả hai cùng xuống xe, không để ý có người hay không? Cả hai người ôm hôn nhau thắm thiết không muốn rời xa, không phải nhìn trộm Quang đứng trong sân nhìn thấy rõ hình ảnh hai người.
– Anh đi nhá. Vào đến nơi nhớ gọi cho em.
Nó nhìn Phương dân dấn nước mắt gật đầu. Hai bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy nhau.
– Anh sẽ nhớ em lắm.
– Em cũng vậy nhưng mình sẽ sớm gặp nhau thôi.
– Chắc chắn thế.
Mãi Phương mới dứt ra rồi lên xe, đợi đến khi chiếc xe đi khuất nó mới ngơ ngẩn vào nhà. Ngồi trong nhà gấp quần áo cho vào vali, anh Quang tay xách mấy kg bột sắn dây, tay kia dắt con bé con dưới nhà đi lên.
– Có mấy kg bột sắn chị làm. Em mang vào pha uống cho mát, cho anh chị gửi biếu cô chú mấy kg nữa?
– Thôi anh. Em có về nhà đâu. Cũng không mấy khi ăn ở nhà, em xin nhưng em để lại cho cháu lần sau em về em lấy.
– Đừng từ chối như thế, anh chị không vui đâu.
– Vậy thôi em xin 1kg, bố mẹ 1 kg?
Anh Quang gật đầu, nó lấy ra 2kg bỏ luôn vào trong vali.
– À này. Chú yêu cái Phương làng bên hay chỉ vui chơi qua đường thôi?
Nó ngớ người ra giây lát rồi gật đầu.
– Em yêu Phương, nghiêm túc đấy anh. Một vài tháng nữa công việc em ổn sẽ tổ chức lễ cưới, sắp được ăn cỗ rồi.
– Đây là chuyện của chú, lẽ ra anh không nên can thiệp nhưng là anh em. Anh nghĩ, anh cần phải nói, còn quyết định sao là quyền của chú.
– Dạ.
Đến giờ nó thấy lạnh toát mặt chờ đợi điều Quang đang định nói, có thể rất kinh khủng.
– Nó 2 đời chồng, 1 đứa con hôm qua chắc nó đã nói với chú? Không vấn đề gì.
– Dạ.
Quang đắn đo giây lát mới nói tiếp.
– Nó còn làm đào trong quán karaoke, chú có biết không? Nhưng anh và nhiều người đàn ông trong xã đều biết.
Lần này gương mặt nó cứng như đá không còn biểu tả một chút cảm giác. Những hình ảnh về Phương tái hiện rất nhanh trong ký ức, tình ái có thể nó ngây thơ nhưng cuộc đời đủ để nó hiểu những điều bất thường trong khách sạn suốt cả ngày hôm qua.
– Vợ đẹp là vợ của người ta, giống như chị Hà năm ấy. Em có thể nhanh hay chậm nhưng đừng sai như anh. Thôi anh về đây. Chúc chú đi đường mạnh khỏe.
Anh buồn bã cắp đứa con về nhà dưới để kệ nó ngồi trước đống quần áo xếp dở dang trong vali. Không hiểu sao đôi dòng nước mắt nó tự nhiên lăn dài trên má.
Nó ngồi trên taxi rồi tắt nguồn điện thoại.
– Sao mấy ngày hôm nay anh không gọi điện không nhắn tin cho em? Anh quên em rồi sao?
Đôi mắt Phương sưng hùm hụp trong video call khi đối diện khiến nó không cầm lòng.
– Em hỏi ý mẹ xem, có đồng ý cho em vào Sài Gòn làm không? Nếu đồng ý, nói cho anh hay để anh thu xếp công việc, còn nếu em muốn cưới sang năm anh về xin phép mẹ sau.
Phương nhoẻn miệng cười hạnh phúc.
– Dạ, mà mẹ biết anh đấy. Nhà em ai cũng khen… anh giỏi, nói em may mắn.
– Thật à.
– Em nghĩ mẹ sẽ đồng ý thôi.
– Ừ vậy em lo thu xếp đi, để anh đi liên hệ công việc cho em.
– Dạ.
Thực ra gần một tuần, nó đã suy nghĩ rất nhiều cả tình yêu, lý trí, cảm xúc nhưng nghĩ nếu Phương là một đôi giày rách, đôi chân nó đâu lành. Còn những đôi giày thủy tinh có long lanh đẹp đẽ đến mấy nhưng đâu có dành cho nó. Trong cuộc đời có được một người để yêu thương và bảo vệ. Đó đã là niềm hạnh phúc lớn lao lắm rồi. Và nhất là nó không dứt ra được sự cuốn hút kỳ lạ của Phương. Nó mới quyết định bấm máy nhờ đồng nghiệp cũ.
– Cậu giúp tôi một công việc được không? Bán thời gian thôi cũng được, Trình độ cô ấy chỉ có vậy nên không thể đề nghị lương cao, 12/12 hiện tại đang làm công nhân.
– Dạ được anh, khi nào chị ấy vào anh kêu chị qua em. Lương 5 – 7 triệu em lo được, ngày làm việc hành chính 8 tiếng thứ 7, chủ nhật nghỉ…
– Vậy tốt rồi. Cảm ơn cậu.
Nó cúp máy, ngồi bần thần hình dung ra chuyện đêm ấy nằm trần truồng ôm Phương trong khách sạn. Tay Phương vẫn cố xoa buồi mềm oặt như cọng bún, Phương ngước mắt lên nhìn thì thầm bảo.
– Địt không hẳn để thỏa mãn sinh lý, nó thể hiện sức mạnh của một người đàn ông chế ngự được con đàn bà của mình.
Mới nghe nói thế thôi mặt đỏ phừng phừng, máu có cảm giác dồn hết lên não, lòng tự tôn của nó thêm lần bị chà đạp, thấy mình yếu đuối bất lực vô cùng…
– Anh yếu như thế em còn yêu anh không?
– Yêu vẫn yêu nhưng cảm giác không trọn vẹn, em muốn anh là một người đàn ông mạnh mẽ.
Nói xong rồi. Phương lại ghì đầu nó xuống bộ ngực bánh dày cương cứng, giờ hai trái nho khô màu nâu nâu trên nền trắng mịn như tuyết dựng đứng nhô lên từ lâu.
Cố lắc đầu cho tan giấc mộng, vội bấm số máy khác.
– Chiều nay, anh có ở phòng khám không? Em muốn hẹn gặp anh 30 phút, dạ ở đấy luôn. Dạ hẹn anh lúc 3 giờ chiều, lo xong công việc em sang.
Kéo quần dài lên, ngồi đối diện với người bác sĩ nam hơn nó tầm năm tuổi.
– Đừng lo không có sao đâu do rối loạn cương dương do thiếu testosterone bổ sung, tăng cường là ổn thôi. Về kích thước không có vấn đề gì, tư tưởng thoải mái, không có gì phải lo nghĩ cả.
– Có phải uống thuốc không anh?
Người bác sĩ đứng dậy lấy hộp thuốc vui vẻ đặt trước mặt.
– Mang về uống bổ sung, tăng testosterone nhớ uống ngày hai viên. Ăn nhiều gan, hàu, lá hẹ bổ sung kẽm, chăm vận động rồi hành vợ không thở được đâu. À tính lấy vợ sao?
– Dạ.
Nó gật đầu.
– Ừ lẽ ra cậu nên đi khám lâu rồi. Có bệnh đi khám có gì phải ngại, phải dằn vặt tự ti, đừng có giấu, đừng lên mạng tra google tự chữa, có ngày chết oan đấy. Nên gặp thẳng bác sĩ…
– Hết nhiêu tiền anh?
– Thôi tiền nong gì? Giữ lấy đi, tôi giúp cậu thôi. Còn có việc tôi phải nhờ cậu.
Tiếng gõ cửa bên ngoài, nó vội đứng dậy cầm lấy hộp thuốc trên tay định đi ra.
– Cảm ơn anh.
Người bác sĩ gật đầu, nó mở cửa đi ra.
Phương nằm trần truồng trên giường gọi video call hồ hởi khoe.
– Mẹ đồng ý rồi. Có gì đầu tuần em vào với anh, xe máy gửi ô tô vào sau.
– Ừ anh đã lo việc cho em rồi. Lương cũng như ngoài đấy thôi. Đợi vài tháng thẩm định dự án xong, anh lo cho em chỗ khác tốt hơn.
– Anh vui không?
– Vui chứ. Nhìn thấy em là muốn rồi.
– Muốn gì anh?
Phương ỡm ờ hỏi. Rồi hai ngón tay Phương vạch hai mép lồn còn đỏ hỏn, hột le lòi ra trước mặt nó, khiến nó nóng mặt thằng nhỏ ở dưới quần nó ngóc đầu dậy như muốn biểu tình lùm lùm lên một đống dưới gầm bàn. Nó run run bảo.
– Địt.
– Được không đấy. Yếu sền sệt như hôm ở khách sạn chán lắm.
– Vào đây anh địt nát lồn em ra.
Nó nói mà buộc phải mở cúc, tụt hẳn quần dài xuống tới chân, buồi nó căng cứng ngóc lên, khiến nó ngạc nhiên chưa bao giờ nhìn thấy thằng nhỏ của mình hùng dũng thế. Không lẽ thứ thuốc mà bác sĩ rồi chế độ ăn uống mới mấy hôm đã thay đổi nhanh thế sao?
– Còn lâu, anh làm gì có nhiều sức như thế?
– Nếu có, em có chiều anh không?
– Lồn em là của anh, vú em là của anh, anh muốn làm gì chẳng được.
Ở dưới gầm bàn, buồi nó đã lột cả đầu khấc còn đỏ hỏn. Ở bên kia camera điện thoại của dí sát lỗ đít, Phương tay chống nằm ngửa ra sau. Để cho nó nhìn sâu trong lỗ lồn hồng rực, hột le đang nhô cao và hai bầu vú trắng căng mọng.
– Anh muốn bạo dâm, chơi lỗ đít em được không?
Nó run run hỏi. Bàn tay Phương đang tự bóp vú mình.
– Được, em là của anh, anh muốn chơi thế nào cũng được. Anh muốn chơi nát lồn em, phá trinh lỗ đít em cũng được nhưng em muốn anh phải thật đàn ông, thật mạnh mẽ… Em cố làm như thế, anh coi có lên không? Chắc giờ cũng như cọng bún chứ gì?
Nó không đáp trước khiêu khích của Phương nhưng không dám quay xuống cho Phương xem cái đầu nấm hồng hào của nó dựng cứng nãy giờ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nó. Nếu Phương đột ngột đổi ý, không vào nó sẽ sống sao trong những ngày sắp tới… nghĩ đến thôi nó thấy sợ vì chơi dao hai lưỡi. Nó thầm ước giá như lúc này có cái lồn Phương bên cạnh để đút cây gậy thịt này vào ấn sâu vào trong lỗ lồn, vừa nghĩ đến thôi. Nó thấy, căng cứng khó chịu vô cùng suốt gần 15 phút vừa qua nó muốn được xả ra.
– Anh đi vệ sinh chút.
Dòng tinh trùng trắng như sữa bắn thẳng vào bồn cầu xả ra như người ta đứng đái, nó vừa được giải phóng mọi ấm ức, bức bối bấy lâu thấy khoan khoái thoải mái vô cùng. Định khoe chuyện này với Phương, nhưng nghĩ lại chờ đợi để tạo cho Phương bất ngờ trong những ngày sắp tới. Mặc cho Phương có khiêu khích thế nào nhưng nó vờ như vẫn yếu đuối như ngày đầu gặp nhau. Nó không biết Phương dâm thật hay vờ dâm để kích thích thằng nhỏ tỉnh giấc, cô ân hận vì đánh thức nhầm con quỷ dâm dục.
Sắp xếp lại công việc, cố giành lấy một tuần không phải đến coworking làm việc cùng cộng sự để ở nhà với Phương, đếm từng ngày, từng giờ, từng phút đợi Phương vào. Nhưng trong lòng thấp thỏm lo sợ, lỡ đâu Phương đổi ý.
– Em xuống Sân bay Tân Sơn Nhất rồi. Giờ sao anh?
Tiếng Phương vang lên trong điện thoại.
– Em bắt taxi về địa chỉ này nhé. Anh đang chờ em.
– Dạ.
Nó cúp máy, dọn dẹp sạch sẽ lại nhà cửa, đồ ăn cho hai đứa, nó đã chuẩn bị đủ cho một tuần nếu không muốn ra khỏi phòng cũng không thể chết đói được. Nó hồi hộp đón chờ những điều mới mẻ, một cuộc sống mới.
Cốc, cốc, cốc, ba tiếng gõ cửa vang lên, nó mặc quần đùi áo phông vội rời khỏi màn hình laptop đi ra mở cửa. Nó vừa ngó đầu ra đã thấy Phương tay kéo chiếc vali, tay kia xách túi, Phương nhìn thấy nó mỉm cười thật tươi.
– Không tính mời em vào nhà à?
Nó mở cửa thật to để Phương kéo vali chấm đến bên trong cánh cửa đã vội đóng sầm lại. Phương vứt vali, túi xách xuống cả ôm chầm lấy nhau đến nghẹt thở. Một nụ hôn dài bất tận, cả hai bàn tay nó giờ đã nằm trong quần silip bóp chặt bộ mông Phương.
– Từ từ thôi anh, cho em vào trong đi, mình còn nhiều thời gian mà.
Nó buông Phương ra để Phương kéo chiếc vali và mang theo túi xách vào trong ngơ ngác quan sát căn hộ mini có một gác xép, làm giường ngủ ở trên, phía dưới có tủ gỗ đựng quần áo, bộ ghế sofa kê giữa nhà, tủ lạnh. Một bàn làm việc, bếp nấu ăn, nhà tắm và nhà vệ sinh làm một.
– Em ở được không?
Nó ngồi xuống sofa bên cô mới cất tiếng hỏi, Phương không đáp mà quay lại hôn lên môi nó đôi mắt cô long lanh mỉm cười mãn nguyện vô cùng.
– Có anh, em ở đâu cũng được.
Nó định đè Phương ra ghế sofa nhưng Phương đỡ lại.
– Em hơi mệt một chút, anh lên gác chờ em, em tắm lát em lên.
– À em có đói, có muốn ăn gì không?
Phương lắc đầu.
– Lát em ăn thịt anh rồi.
Đôi mắt Phương nhìn nó lấp láy thuyết phục.
– Lên đi.
Phương giục, nó ngần ngại giây lát nhưng ngoan ngoãn nghe lời đi lên thật. Phương đứng dậy ra kiểm tra lại chốt cửa, đi vào mở vali lấy chiếc váy hai dây vào nhà tắm.
Cánh cửa phòng tắm mở, Phương chiếc váy hai dây phủ đến đùi non đi lên gác, Khương đang nằm chơi điện thoại.
– Anh vẫn định mặc quần áo như vậy sao?
Khương bỏ điện thoại xuống ngoái ra, Phương bò vào bên cạnh nó, hai dây váy trễ xuống đôi bầu vú trắng ngồn ngộn nửa ẩn nửa hiện như muốn khiêu khích. Một tay nó ghì cổ cô xuống hôn nhẹ lên môi cô, tay kia luồn vào cổ tìm đến hai bầu vú trắng như hai ngọn núi tuyết. Trong chốc lát, chiếc váy hai dây của cô đã tụt xuống đến chân, cô đã khỏa thân hoàn toàn trước mặt nó.
– Mút cho em nhé.
– Em có mệt không?
Phương lắc đầu, thì thầm.
– Xong rồi ôm em ngủ.
Nó mỉm cười đồng ý, Phương nói tay cô lột chiếc áo thun qua khỏi đầu vứt ra góc phòng. Phương nhổm đôi mông trắng lên rạng hai chân ra đặt xuống trước mặt Khương, như mọi lần khác Khương đưa tay ôm ghì hai bờ mông cô xuống để cho lưỡi của nó ngoe nguẩy sâu nhất trong lỗ lồn Phương khiến người cô giật lên thon thót. Biết chẳng hy vọng gì vào buồi Khương, nó vẫn thế thôi nhưng cô vẫn tụt quần nó xuống để bú nhưng lần này thì khác. Vừa thoát khỏi quần đùi buồi nó dựng đứng hùng dũng như cột chống trời, khiến Phương vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Cô vén mái tóc cài lên tai cúi xuống ngậm chặt buồi nó mút, như một cô bé thèm thuồng mút cây kem giữa mùa hè nóng nực. Cây kem ấy không tan chảy, ngày càng cương cứng hơn. Ở phía dưới mông lưỡi của nó quét lên chạm đến hột le, thi thoảng lấy răng cạ cạ vào mẩu thịt giờ đã cứng lại nhô lên, khiến cô líu quíu tay chân như điên dại.
– Anh ơi! Sướng… em muốn…
– Muốn gì?
Nó hỏi lại.
– Muốn anh địt em.
Phương thầm thì, nhổm mông lên tay kia quay lại cầm buồi Khương dựng đứng đưa vào lỗ lồn đã ướt nhoẹt từ từ ấn bộ mông xuống, trái chuối lùn dài 14cm cương cứng hết cỡ biến mất trong lồn. Cô ngồi xổm chống hai tay về phía trước, đưa tay gạt những sợi tóc mây đang rơi trước mặt mỉm cười nhìn Khương.
– Anh có chịu nổi không? Nếu không chịu được thì nói để em dừng lại.
– Em làm đi.
Phương chậm rãi nâng bộ mông tròn lẳn của mình lên, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, cứ nhịp nhàng từ tốn. Cô sợ, nếu mình làm nhanh hơn, Khương không kiểm soát được xuất ra ngay, cuộc vui nửa đường đứt quãng mất vui. Chục phút trôi qua, cô đã mỏi tay nhúng nhưng cái cọc đóng vào lồn cô nãy giờ vẫn cứng như thanh thép nguội mặc cho thứ bọt lợn cợn, trăng trắng như sữa chảy thành dòng chảy xuống dái. Cảm giác sung sướng khó tả vô cùng. Mặc cho cô ra tăng tốc độ… phải chịu thua dụi đầu trên ngực nó thở hổn hển.
– Em phê quá. Đã thật, buồi anh cứng lâu ra thật đấy.
– Em mệt rồi. Đến lượt anh nhé.
Nó thì thầm, Phương âu yếm gật đầu.
– Anh cho ra rồi ôm em ngủ nhé. Em mệt rồi đấy.
– Ừ.
Hự, nó lấy hết sức để đâm vào lỗ lồn Phương nãy giờ đã mở ra rộng hoác.
Cú đâm bất ngờ Phương kêu lên một tiếng.
– A…
Cả người Phương co rúm lại, hai tay bấu chặt vào hai mép gối. Buồi nó như trái chuối đều đều, thụt ra thụt vào trong cơn đê mê lạc thú, để cảm nhận được những thớ cơ trong lồn Phương đang co bóp, siết chặt thân buồi thế nào? Nó chỉ cho buồi nó vào lồn Phương một nửa sau đó rút ra cứ như thế mấy lần. Rồi bất ngờ nó rập sâu hết cỡ chạm đến tử cung làm tay chân Phương quýnh quáng. Nãy giờ trên bầu vú của Phương nhô lên cứng dựng, 10 phút như thế trôi qua, ở dưới bìu dái nó căng cứng, nó biết mình chạm đến giới hạn nên cố dập thật nhanh.
– Ra đi anh, xuất vào trong em đi anh. Em, em sướng…
Một cú giật thật mạnh, nó cứng đơ, toàn bộ tinh trùng của nó xuất đầy trong lồn Phương. Đến khi nó rút ra nằm vật bên cạnh dưới mông tấm ga ướt từ lâu. Thêm một dòng sữa trắng từ trong lỗ lồn ứa ra.
– Anh cừ lắm. Trước giờ chưa ai làm em phê như thế.
Phương nằm úp thìa, gối đầu lên tay hôn lên môi thầm thì mãn nguyện, giờ mọi ấm ức phiền muộn, lo toàn suốt 15 năm qua đã tan sạch, kể cả câu nói vừa buột miệng của Phương. Thỏa mãn vô cùng, nó có thể tự tin chế ngự được con đàn bà ngoan ngoãn nằm ngủ như một cún con trong vòng tay. Khi đưa mắt nhìn xuống dưới mớ lông lồn Phương ướt bê bết nước, thứ nước trắng như sữa còn ri rỉ chảy xuống đùi. Có thể Phương mệt do bay một quãng đường xa, hay vừa được thỏa mãn nên để cho Phương ngủ, còn nó đê mê tận hưởng hạnh phúc vừa qua. Nó tự nhủ, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi sẽ còn thêm nhiều lần như thế, hai bàn tay ôm chặt hai bầu vú của Phương chìm dần trong giấc ngủ.
Sau giấc ngủ dài, mọi mệt mỏi tan biến mất nó tỉnh dậy thấy buồi nó cứng dựng chạm vào bộ mông tròn to trắng mịn khiêu khích vô cùng. Nó tính để im cho Phương ngủ, nó trở dậy nấu một bữa cơm đầu tiên tươm tươm cho hai đứa. Nhưng không kìm nén được khi nhìn vào cái lồn vẫn còn ươn ướt nước, đôi mông dỗi hờn làm nó điêu đứng ngày xưa. Vừa nghĩ đến thế thôi buồi nó đã ngập sâu trong lỗ lồn Phương khiến cô thức giấc.
– Anh… em.
Phương ngoái lại, tay nó giờ nhồi hai bầu vú Phương như nhồi bột, buồi nó giờ biến thành cái pittong thúc vào liên tục. Phương ngoái đầu ra sau tìm lấy nụ hôn.
– Em thích không?
Phương không trả lời mà nằm im trong vòng tay gật đầu mãn nguyện, môi lại tìm môi. Tiếng lép nhép dưới lồn lại vang lên, nó không làm mạnh đều đều từng nhịp không dứt đủ để cả hai cùng tận hưởng khoái cảm. Ở phía trên, đôi tay nhào bóp đôi vú Phương.
– Địt mạnh nữa đi anh.
Phương nài nỉ, ở tư thế này rất khó có thể dập sâu và nhanh hết cỡ nó đành ngồi dậy.
– Cho vào đi anh.
Hai tay Phương tự ôm đùi dạng háng ra ở đây có thể nhìn sâu trong lỗ lồn đỏ hỏn của Phương. Dâm thủy và tinh trùng hòa quyện còn bám lại bên mép lồn, tự tay đưa đầu nấm của mình vào hang trong chờ đợi khao khát của Phương. Ở tư thế này, nó cảm thấy mình mạnh mẽ nhất và có thể làm chủ cuộc chơi, có cảm giác muốn chơi bao lâu cũng được. Nãy giờ buồi chui sâu, găm chặt hết cỡ trong lồn Phương nhưng nó không dập, không làm gì bên dưới, chỉ có hôn môi và ngắm nhìn gương mặt hạnh phúc của Phương, phía dưới cặp vú như trái núi tuyết nhô cao căng cứng. Núm vú của Phương dựng đứng từ lúc nào? Nó thè lưỡi đá qua, đá lại hai bên núm vú.
– Em sướng không?
Phương mỉm cười gật đầu, hai tay cô ấn chặt mông nó vào nhưng dường như, như thế là chưa đủ nãy giờ hai chân cô quặp chặt mông nó.
– Cho em đi.
Phương nói to không thầm thì như trước.
– Em thích anh cho gì?
– Bắn tinh vào lồn em, đừng găm như thế! Em không chịu nổi nữa rồi. Địt đi, dập đi, dập mạnh vào, dập nát lồn em đi.
Phương van nài. Nó bắt đầu dập, cơ mặt của Phương dãn ra thỏa mãn, miệng há hốc như người thiếu oxy. Cơ thể của Khương gồng lên rồi nhả đạn, nó nằm vật xuống bên cạnh Phương.
– Anh ra nhiều thật đấy.
– Nửa tháng rồi mà. Em thỏa mãn không?
Phương mỉm cười gật gật đầu.
– Anh làm em sướng tê tái luôn đấy. Em không nghĩ, mới có hai tuần mà anh mạnh vậy? Còn thay đổi nhanh hơn 15 năm.
Nó mỉm cười mãn nguyện.
– Em mệt nghỉ chút anh xuống nấu ăn, lát anh gọi dậy.
Phương gật đầu mỉm cười hạnh phúc.
– Để xem anh nấu có ngon không?
Khương hôn nhẹ lên môi cô mặc lại quần áo leo xuống, nó thấy dòng sữa trong lồn Phương vẫn còn nhễu ra ướt đẫm dưới ga giường.
– Lát em xuống lột ga giường mang xuống máy giặt nhé.
– Dạ.
Phương nằm ôm gối và quay mông lại.
Nó đeo tạp dề đứng nấu ăn, rồi bày ra bàn. Thực ra trước giờ nó biết nấu, không quá xuất sắc nhưng không phải là tệ, sống 1 mình đa phần ăn với đồng nghiệp hoặc bạ đâu ăn đấy. Từ ngày đi bác sĩ nam khoa, nó mới chú ý đến sức khỏe, thay đổi sinh hoạt, nấu ăn ở nhà. Cố ăn nhiều cho có sức khỏe và cả để phục vụ chuyện kia. Thịt bò, hàu, hải sản, giá đỗ, lá hẹ… hơn triệu tiền thực phẩm đầy ắp trong tủ lạnh để bồi bổ sức khỏe nhưng thấy còn rẻ chán với kết quả thu được.
Nó bày đồ ăn trên bàn ở trên gác Phương lột ga giường ôm xuống.
– Em bỏ tất cả vào máy giặt.
Phương ngó xuống bàn ăn mỉm cười.
– Anh làm em bất ngờ quá. Nhìn anh nấu anh còn ngon hơn cả em, em nấu ăn vụng lắm.
– Nhanh ra ăn cơm đi, chắc em đói lắm rồi.
– Chờ em xíu.
Phương bỏ ga giường vào máy giặt rồi đi vào nhà vệ sinh. Ngồi ở ngoài nó chỉ nghe tiếng nước chảy, lát sau Phương mặc lạ chiếc áo hai dây đi ra nước vẫn còn từ chân chảy xuống, nó nghĩ vừa nãy chắc Phương rửa lồn.
– Nãy hai đứa ra nhiều thật đấy. Ướt đẫm ga giường luôn.
– Thích không?
Phương nhìn nó gật gật, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.
– Em ăn xem anh nấu ngon không?
Phương ăn thử mấy miếng gật gù ngạc nhiên.
– Ngon thật đấy. Bất ngờ với bạn Khương ghê luôn á.
Khương mỉm cười.
– Tiếc giá như ngày đó.
Phương bùi ngùi tiếc rẻ.
– Ngày đó, có hỏi Phương không đồng ý đâu.
– Có hỏi đâu mà biết? Mấy hôm nay anh vào đây rồi đột ngột cắt đứt liên lạc, em nghĩ anh chê em không xứng?
– Anh là ai? Có gì mà chê em chứ? 15 năm trước nếu chỉ vô tình bắt gặp nụ cười của em đã khiến trái tim tan chảy ấy chứ.
– Nhưng tại sao cả một tuần ấy anh lại cắt liên lạc đột ngột như thế?
– Ăn đi, đừng hỏi nữa. Mất vui, em cố ăn nhiều vào.
Nó gắp thêm thức ăn vào bát cho Phương nhưng Phương cố gặng hỏi.
– Em muốn biết.
Nó im lặng nhìn Phương mới chậm rãi bảo.
– Trước khi anh vào đây. Anh Quang bảo, em là đào hoặc đã từng là đào trong quán karaoke anh ấy biết. Và khuyên anh hãy suy nghĩ thật nghiêm túc về mối quan hệ này. Nên anh cần thời gian.
Phương chết lặng đi, cầm bát cơm không vững.
– Thật sự, anh không nghi ngờ anh Quang. Về tình ái mới gặp em có thể anh khờ nhưng khi ở trong khách sạn anh quan sát, anh nghĩ nhận định của mình không sai.
– Anh…
Nó nhìn Phương rất lâu.
– Mấy ngày ấy, anh suy nghĩ rất kỹ, dù có một là đôi giày rách cũng là đôi giày của anh, còn những đôi giày thủy tinh ngoài kia dù có đẹp và long lanh đến mấy nhưng chúng không phù hợp với đôi chân anh.
– Em yêu anh không vì lý do hay mưu cầu gì từ anh cả. Ở bên anh ngay từ giây phút em cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc mà những người đàn ông khác không mang đến.
– Ừ thôi chuyện rồi. Mình có một cuộc sống mới hạnh phúc, quên những gì đã qua đi nhưng tuyệt đối không bao giờ được bước lại nữa. Em hiểu không?
– Em hiểu, em hứa.
Nó gật đầu, cô vui vẻ trở lại.
– Chiều anh có đi làm không?
– Không anh ở nhà đưa em đi chơi từ ba đến năm ngày coi như nghỉ tuần trăng mật. Em lấy xe vào qua tuần đi làm, thu nhập anh nói rồi như ngoài ấy. Anh muốn mình có nhiều thời gian cho nhau, làm có thêm một vài đồng không giải quyết được gì cả. Từ ba đến sáu tháng nữa họ rót vốn, anh sẽ mua lại nhà anh đưa em về quê làm lễ cưới. Anh xin lỗi, hiện tại, cả thời gian tiền và bạc đều không cho phép.
– Dạ.
– Anh xuất trong như thế lỡ em có bầu thì sao? Anh sợ thu nhập của hai đứa thời gian này chưa ổn, có con sẽ mệt mỏi lắm.
Phương mỉm cười lắc đầu.
– Em đặt vòng lâu rồi nên không sao. Anh hãy lo tốt việc khi nào anh muốn có con mình sinh cũng được…
– Em muốn anh xuất trong hay cho ra ngoài, nếu anh làm gì em không thích hãy nói cho anh biết để anh dừng lại nhé. Không phải cố chịu đựng, anh muốn tôn trọng bạn tình của mình, nếu em không thích anh không ép.
Phương gật đầu.
– Người mình yêu mà, em thích anh xuất hết vào trong lồn em.
Vừa nghe, Phương nói nó nghĩ thầm không lẽ lại đè Phương xuống xả vào lồn cho hả. Nhưng đành kiềm chế sợ Phương mệt, bữa cơm đầu tiên của hai đứa vô cùng hạnh phúc. Một gia đình mới bắt đầu hình thành.
– Lát em có muốn đi chơi không?
Phương đứng rửa bát, nó đứng đằng sau ôm ngang eo, bàn tay ôm xòe ra ôm trọn lồn cô, hai ngón tay móc sâu vào bên trong lỗ lồn khiến mông cô cong lên vì sướng. Phương quay mặt lại hôn lên môi nó hưởng ứng.
– Mai mốt cũng được vội gì? Anh ra bàn ngồi lát em ra thế này còn lâu em mới rửa xong, ra đi, lát em ra.
Nó gật đầu đi ra bàn ngồi xuống làm việc. Phương rửa xong bát, lau khô tay đi ra chỗ Khương ngồi xuống dưới chân Khương áp má trên đùi nó. Nó đặt tay kia lên má cô.
– Nếu em mệt lên trên nằm nghỉ đi, mở tủ mang ga giường lên.
– Lên nằm ôm em ngủ được không?
Nó suy nghĩ giây lát rồi gật đầu.
– Ừ.
Phương mỉm cười đứng dậy mở cửa tủ lấy ga giường leo lên sau. Vừa trải xong nó đã cởi xong quần áo, Phương tự lột luôn cái áo hai dây của mình xuống.
– Anh háo lắm hả? Muốn nữa không?
Nó nằm ôm Phương trong tay đôi mắt ngước lên nhìn nó, còn bàn tay không ngừng sục ở dưới. Buồi của nó lại cứng dựng lên.
– Để anh ôm em ngủ, em mệt không phải cố chiều anh đâu.
– Em muốn bù đắp cho anh, tất cả những thiệt thòi anh đã phải chịu.
– Cho anh hỏi này. Nhưng em không được giận anh mới dám hỏi?
– Anh hỏi đi, em không giận.
– Em và anh Quang có quan hệ với nhau lần nào không?
Phương nhìn nó và lắc đầu.
– Chưa. Anh có tìm đến mấy lần nhưng em không tiếp, nghe mấy đứa nói kiếm được tiền của ông ấy chua lắm. Ông ấy gạ gẫm mấy lần không được nên chán bỏ cuộc, anh có buồn với quá khứ của em?
– Có nhưng anh chấp nhận nó như một phần của thực tại, nếu cả hai không sai lầm và khiếm khuyết chắc gì chúng ta đã gặp nhau, yêu nhau. Nếu vậy đến giờ, anh chỉ nhớ như một vết đau ngọt thời con trẻ nhưng khiến anh vững vàng hơn.
Nó nói rồi ghì chặt Phương trong vòng tay, ở dưới Phương dừng lại không sục nữa.
– À. Em nghe nói vợ cả ông ấy xinh lắm đúng không anh?
– Ừ chị Hà đẹp gái lắm. Đẹp hơn em ấy. Nghe bảo, chị Hà ngoại tình, hai vợ chồng ly hôn lâu rồi. Từ ngày vào nam anh biệt tin chị Hà, giờ không biết sống chết thế nào?
– Chán nhỉ.
Phương buông tiếng thở dài dụi đầu trên ngực, nó đưa tay xuống bộ mông của Phương cố kéo áp sát hơn vào cơ thể, rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Ôm cơ thể trần truồng của Phương trong tay nhưng tâm trí nó mông lung nghĩ ngợi những chuyện khác.
Tiếng xè xè vang lên trong nhà vệ sinh, vừa mở cửa thấy Phương đang ngồi dạng háng tia nước bắn ra cuốn trôi đi đám bọt xà bông dưới sàn. Cô ngước mắt nhìn nó trần như nhộng đứng trước mặt.
– Anh muốn tắm cùng không?
Nó vui vẻ gật đầu đi vào, Phương lấy bông tắm xoa hết người hai đưa ôm, hôn say đắm trên mình đầy bọt ra bông theo luồng nước từ vòi hoa sen xả xuống cuốn trôi đi hết bọt xà bông trên mình.
Miệng hôn, tay nó không ngừng bóp hai bầu vú, Phương cúi xuống há miệng ngoạm chặt buồi nó rồi mút. Trong chốc lát, buồi nó dựng đứng hùng dũng trổ ra Phương quay mông lại chống một tay vào lavabo, một tay vành mông ra để cho nó nhìn rõ lỗ đít và khe lồn ướt mọng.
– Cho vào đi anh.
Phương mời gọi, nó lập cập cắm vào thật chỉ một chút nó thấy cái chân trái của mình đứng không vững nên vội rút ra. Lỗ đít Phương co bóp khiêu khích.
– Lên gác đi em.
Phương gật đầu đứng lên lau mình cho cả hai nắm tay Khương đi lên gác. Phương quỳ theo kiểu chơi doggy để cho nó nhìn rõ hết cả lỗ đít và lỗ lồn phơi ra chờ đợi.
– Đã ai chơi lỗ đít em chưa?
Phương lắc đầu.
– Chưa anh.
– Cho anh phá trinh lỗ đít em nhé.
Phương có vẻ lo lắng trong giây lát, nhìn nó mím môi gật đầu đồng ý.
– Phá trinh lỗ đít em đi, em cho anh đấy.
Nhìn lỗ đít của Phương khít vậy không biết liệu trái chuối, to dài, cứng dựng chui vào thế nào? Nghĩ đến cảm giác khám phá đầu tiên khiến nó run run hồi hộp vô cùng, Phương phập phồng chờ đợi cảm giác 14cm dập lút cán vào bên trong.
Nó không đưa buồi cứng như trái chuối lùn xanh dập vào lỗ đít Phương, một hai, ba ngón tay móc vào lồn rồi móc ngược lên hột le của Phương khiến cô há mồm lên thở dốc vì sướng. Một ngón tay trỏ, của nó thọc vào lỗ đít Phương thụt ra, thụt vào thăm dò. Nó không đút buồi vào lỗ đít Phương, nó cho vào lỗ lồn thụt ra thụt vào rồi ấn sâu hết cỡ, hai tay nó đều đều xoa lên bộ mông to tròn của Phương, cô gục đầu xuống gối tận hưởng, cảm nhận nước nhờn của dâm thủy và tinh dịch chảy xuống đến lỗ đít. Nó mới rút buồi bóng nhẫy trơn trượt vừa mới được bôi mỡ, đầu nấm của nó cạ cạ xuống lỗ đít đang co bóp của Phương, trầy trật, cố gắng lách vào không dễ như đút vào lỗ lồn cô.
– Á anh…
Phương kêu lên hai hàm răng cắn chặt vào gối, cả thân hình gồng cứng khi đầu khấc đã chui sâu vào trong lỗ đít Phương.
– Anh ơi, từ từ thôi. Em đau, thốn quá. Rách… lỗ đít em rồi.
Phương quơ tay lại, không muốn nó cho sâu thêm nữa.
– Đừng gồng lên như thế, thả lỏng người ra nào.
Phương thả lỏng người ra thật, giờ nửa trái chuối xanh đã cắm sau lỗ đít của Phương. Nó nhìn Phương nằm rạp xuống, chổng mông nó thấy hứng vô cùng, giờ nó tin, nó đã thực sự chế ngự hoàn toàn con đàn bà của mình.
So với lỗ lồn, thì lỗ đít Phương khít và co bóp hơn muốn siết chặt lấy thân buồi nó. Nó cố điều hòa nhịp thở bắt đầu đẩy sâu hết cỡ đến tận gốc khiến toàn thân Phương ửng hồng, miệng há ra như thiếu oxy.
– Anh ơi.
Hai tay nó ôm ngang Phương để điều khiển nhịp rập, lần này không chỉ bầu vú Phương căng cứng, cả người Phương như muốn gồng lên cố siết chặt buồi nó. Nếu không cứng sẽ out ra ngay lập tức.
– Chồng ơi. Vợ…
– Vợ sao? Chồng đang phá trinh lỗ đít vợ đấy.
– Vợ sướng…
Tay ray hột le của Phương, tay kia bóp vú, Phương dựng người lên cố vươn ra sau tìm môi nó nhưng không được. Mỗi lần dập vào sâu bên trong, là một lần Phương cắn chặt gối, không biết vì đau hay sướng nước mắt cô trào ra. Có lẽ cô cố chịu đựng sợ nó mất hứng để kệ cho nó dập vào.
Không kìm hãm lại được co bóp trong lỗ đít Phương, nó rùng xuất hết vào bên trong khi rút ra buồi nó mềm oặt không khác cái tàu khoai ngứa luộc. Nó nhìn xuống, dòng sữa trắng, nhầy nhầy từ trong lỗ đít Phương co bóp chảy ra. Lúc này Phương nằm im không nhúc nhích, nó cuống cuồng sợ hãi tưởng Phương bị làm sao? Nhưng khi nhìn lại, nó thấy gương mặt Phương lem nhem nước mắt.
Nó nằm xuống bên cạnh từ sau đưa tay lên xoa bầu vú rồi dụi đầu vào mái tóc cô.
– Lần sau vợ không chơi lỗ đít đâu.
– Vợ không sướng sao?
Phương nằm quay lại, nhìn vào mắt nó.
– Có nhưng đau lắm. Của chồng to, dài, cứng như thép nguội thọc vào có cảm giác như rách lỗ đít, mất sướng, không sướng như chồng địt vào lồn vợ, vợ chỉ thích chồng địt vào lồn thôi. Vợ không muốn chơi lỗ đít nữa đâu.
Nó ôm ghì lấy Phương trong vòng tay, để cô thầm thì nũng nịu.
– Ừ vợ không thích, chồng sẽ không làm nữa.
Nó hôn lên môi Phương, cô thù thỉ vào tai.
– Coi như hôm nay, chồng đã phá trinh vợ rồi nhé. Chơi lỗ đít của vợ có sướng không?
Nó mỉm cười gật đầu rồi ôm đầu Phương ghì sát vào cổ, bàn tay nó vẫn còn vần vò mân mê đôi bầu vú.
– Sướng, khít lắm.
Nó hôn lên môi cô nhưng tay kia nó úp chặt dưới lồn Phương.
– Nhưng nếu vợ không muốn thì thôi. Chồng không muốn vợ cố chiều chồng.
– Cảm ơn chồng.
Phương mỉm cười ngước lên hôn nó thật lâu rồi dụi mặt nằm im thiu thiu ngủ không nhúc nhích trong vòng tay. Với người con gái nào đến với nó đều như thế chân thành, nhẹ nhàng và lãng mạn… nên kể cả khi không cùng đường vẫn còn lưu luyến tôn trọng. Họ không chạm, không xoáy vào nỗi đau, sự khiếm khuyết của nó, họ chỉ mang tình yêu – thương của mình ra lấp đầy khoảng trống. Nhưng duyên có thế nên chấp nhận thế, nhẹ nhàng…
Khi nó cựa mình tỉnh giấc, choài tay sang bên nhưng không thấy Phương. Khiến nó ngơ ngác tìm kiếm, mình trần truồng hoàn toàn chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, đưa tay vỗ vào đầu cho tỉnh, Phương đến đây hay chỉ đến trong một giấc mộng? Phương đến thật, trước giờ chưa bao giờ ngủ nude, cảm giác lạnh lạnh khó chịu nhưng đêm nay với Phương thì khác. Kích thích được tất cả các giác quan trên cơ thể, vú, lồn, mông được ôm ấp cọ xát vào nhau, có cảm giác vô cùng tuyệt diệu. Ánh đèn trong phòng ngủ sáng nhè nhẹ, nó không phán đoán chính xác đã mấy giờ sáng nhưng biết mình đã ngủ một giấc rất dài mọi mệt mỏi đã tan biến hết nó cảm thấy mình khoan khoái dễ chịu. Trí óc nó lơ mơ kiểm đếm lại chuyện tối qua ăn xong, tắm, hành sự xong tầm 8h tối ôm nhau đi ngủ một mạch đến giờ.
Tiếng lạch cạch xối nước dưới nhà vệ sinh đoán chắc Phương đang ở dưới. Đưa tay xuống dưới, thằng nhỏ dựng đứng đang muốn biểu tình, nghĩ thầm trong bụng.
– Ngày thường còn cứng nữa là… mai làm việc tại nhà. Vậy không sợ, có thể chơi thoải mái.
Vừa nghĩ, vừa tủm tỉm cười chờ đợi tiếng công tắc nhà tắm tắt, tiếng bước chân trần của Phương nhẹ nhàng đi lên gác. Nó vờ nằm im giả ngủ, Phương trần truồng ghé lưng nằm xuống bên cạnh ôm lấy nó đưa tay chuội xuống, buồi nó đang cứng dựng và chổng ngược lên. Tay nó chạm vào mớ lông mềm còn ướt sũng nước, nó kịp đưa một, hai rồi ba ngón tay lách vào sâu trong cái hang ẩm ướt của Phương và móc ngược lên hột le khiến Phương cong người không biết có phải vì sướng hay vì nhột.
– Em muốn không?
Nó thầm thì hỏi nhỏ, Phương không đáp mím môi gật đầu chổng mông ra chờ đợi.
– Từ từ thôi anh nhé. Mạnh em đau đấy.
Nó vùng dậy, quỳ sau mông Phương lúc này thằng nhỏ đã cứng dựng lên từ lúc nào.
– Anh cho vào?
Đầu nấm đặt hững hờ trước mép lồn phơi ra trước mắt nó mời gọi, mái tóc Phương rủ xuống khẽ gật đầu.
– Anh cho vào đi, từ từ thôi. Đừng dập mạnh quá em đau.
Nó không cho vào ngay mà cầm buồi ve vẩy hai mép lồn Phương kêu lách nhách rất vui tai.
– Cho vào đi anh.
Phương nói dồn trong hơi thở, đưa tay ngoái lại sau ấn vào. Giờ buồi nó nằm trọn trong lồn Phương, nó đặt hai tay lên bờ mông không dập nhanh nhẫn nha ra vào từ từ như muốn kích thích trêu ngươi buộc Phương phải chủ động ủi mông ra sau cho buồi nó ngập sâu trong lồn cô nhất có thể. Đôi mông cô nhô cao bắt đầu xàng giống như ngày xưa người ta gạo trước mặt nó, được một lúc dường như thấm mệt, cô quay ra phía sau thúc giục.
– Anh…
– Gì vậy?
– Định để em làm hết sao?
Giờ nó thọc sâu lút cán, Phương không còn kêu nữa. Chỉ khẽ cắn môi thụ hưởng theo những cú dập, lát sau cô đổi thế nằm ngửa dạng hai chân ra chờ đợi. Nó vơ vội chiếc gối kê dưới mông Phương rồi mới cho vào, ở tư thế này nó cảm thấy thoải mái không mất sức, hôn môi, mút núm vú đều dễ dàng vô cùng. Nhất là nó điều khiển được nhịp thở, không nhanh, không chậm đến khi gần xuất nó dừng lại nguội đi rồi một chu kỳ mới bắt đầu. Đến khi nó có cảm giác như trong lỗ lồn Phương là một hang động mở rộng, chỉ có thân buồi nó miết vào mép dưới lỗ lồn là còn cảm giác khô cứng rin rít nhưng buồi nó vẫn cứng.
– Ra đi anh, chồng chơi khô hết nước lồn vợ rồi.
Nó không chơi nữa vội rút ra, dạng hai chân trước ngực đưa lên miệng Phương, không dám chắc Phương có mở miệng ra mút không? Phương há miệng ra thật, ngậm chặt buồi, nó không nghĩ chơi kiểu này còn sướng hơn chơi bên dưới. Đôi mắt Phương hướng lên nhìn nó, đôi tay xoa xoa dưới bụng, lần này không chịu được nữa. Nó rùng mình xuất thật, xuất đầy vào miệng Phương.
– Nuốt đi em.
Phương lắc đầu trong miệng cô phồng ra hết cỡ chứa đầy tinh trùng của nó, nếu ở khách sạn. Phương lao thẳng vào nhà vệ sinh nhổ ra, thậm chí còn súc miệng và nôn ọe nhưng giờ hai đùi chắn ngang trước ngực, đành cố nhắm mắt nuốt sạch số tinh trùng vừa xuất. Nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì Phương dành cho mình một tình yêu trọn vẹn.
– Ngon không?
– Nếu anh muốn biết thế nào? Để em cho em cho anh biết…
Phương đưa tay lên ghì cổ nó xuống và hôn ngấu nghiến. Đúng nụ hôn ấy có rất nhiều vị tuy ngọt ngào nồng cháy vương lẫn tanh tanh mùi tinh trùng và cả mùi dâm thủy của Phương. Khi hai đứa trần truồng đi xuống nhà khi trời vừa bắt đầu sáng.
Gần một tuần trần truồng trong nhà có hai đứa chỉ ăn rồi làm tình nhiều đến mức lồn của Phương khô khốc không tiết kịp nước. Phương không nghĩ nó khỏe vậy, hai đứa đi làm, tần suất quan hệ thưa hơn nhưng đều đều ngày nào cũng có. Hễ về đến nhà lại trần truồng lao vào nhau gắn chặt như hai thanh nam châm không muốn dời nhau.
– Á nát lồn em rồi chồng ơi!
Phương giục khi nó vẫn miệt mài rút ra, rút vào trong lồn Phương rộng toang hoác đầu nấm của nó đã bóng loáng như trái mận do ma sát nhiều. Phương giục vì thấy mẹ cô gọi, nhưng nó mặc kệ cần mẫn thúc vào lồn cô. Nó biết, bà Thủy lại nhắc đến tiền.
– Tháng vừa rồi con mới gửi về ba triệu. Lương tháng con 7 triệu con đã gửi về cho mẹ 3 triệu, con cũng phải ăn để sống chứ?
– Vậy còn thằng Khương thì sao? Không lẽ hai đứa may làm chỉ đủ hốc thôi sao?
– Công việc của anh Khương, anh ấy làm cho anh ấy làm gì có lương.
Phương nói rồi len lén nhìn Khương.
– Mày ăn gì mà ngu vậy? Mang lồn cho nó chơi rồi còn phải nuôi báo cô nó? Ở trong đó nếu không có thu nhập tốt hơn thì đi về? Gần ½ năm rồi không được cái gì cả.
Mẹ Phương cúp máy nó nằm vật ra giường, còn Phương sụt sùi khóc.
– Lại mẹ và chuyện tiền bạc phải không?
Nói hỏi rồi buông tiếng thở dài.
– Mấy hôm nay mẹ gọi, hối càng gay gắt hơn. Mẹ muốn em về xem tình hình thế nào?
Nó nằm bên Phương lòng dạ dối như tơ vò.
– Anh xem có về cùng em được không? Em nghĩ chúng ta nên nói rõ với mẹ, nếu như thế này em sợ không ổn.
Nó rất lâu gật đầu đồng ý.
– Anh sẽ về quê với em.
Phương đưa tay lên đầu nó kéo xuống mỉm cười hôn lên môi.
– Cảm ơn anh.
Lần đầu tiên nó ngồi trước bà Thủy, mẹ Phương, cảm giác khác gì ngày xưa nó ngồi chịu phạt trước cô giáo chủ nhiệm với cây thước lim to dài trước mặt. Bao nhiêu hồn phách, chuẩn bị trước đó đều đã tan biến sạch.
– Cô nghe nói cháu nợ rất nhiều đúng không?
Nó gật đầu.
– Dạ.
– Bao nhiêu?
– Khoảng gần ba tỷ, khoảng đó.
Bà tái mặt khi nghe nó thừa nhận, nó không muốn giấu giếm bất cứ điều gì.
– Cháu tài giỏi thế, sao bằng tầm tuổi này. Bạn bè cháu đã có tất cả. Còn cháu không có thứ gì ngoài khoản nợ khổng lồ, đừng nói trả nợ, sức khỏe cháu không có lấy nhau về làm gì để sống? Người bình thường có thể làm công nhân, thậm chí cửu vạn, phu hồ nuôi vợ nuôi con được nhưng cháu thì không thể. Gần 6 tháng vừa qua con Phương theo cháu không được cái gì cả. Nếu hai đứa có con cái sẽ sống như thế nào? Ngay ở quê hàng tháng nó kiếm được gần 20 triệu việc gì phải vào Sài Gòn lãnh lương mấy triệu…
Phương bấm tay mẹ, bà biết mình lỡ mồm nên đành im lặng, nó vội thanh minh.
– Nếu dự án của cháu…
Bà đưa tay lên ra hiệu nó im lặng.
– Cô đã nghe Phương nói, những thứ cháu làm, cô thấy nó xa vời và phi thực tế lắm. Cô không đồng ý cho cái Phương lấy cháu đâu. Cháu về đi và đừng trách nó.
Nó hụt hẫng vô cùng khi bà đuổi nó về mặc cho Phương gào khóc van xin. Nó ở lại quê thêm mười ngày đợi Phương thuyết phục mẹ nhưng bà Thủy một mực cự tuyệt.
– Mày lấy ai cũng được trừ nó ra, hết người hay sao mày phải lấy người như nó? Còn nếu mày quyết lấy nó, tao chết trước mặt cho mày coi.
Phương không dám bước qua ranh giới nên bảo.
– Anh vào Sài Gòn, lo công việc cho tốt thuyết phục được mẹ rồi em vào em không bỏ anh đâu.
Nó gật đầu đồng ý, đó là sự lựa chọn tốt nhất.
– Mai anh đi, mình có thể gặp nhau được không?
Nó run run đề nghị.
– Dạ, mai em sang.
Hơn mười ngày, từ ngày về quê xảy ra bao nhiêu là chuyện, hai đứa không có giây phút nào bên nhau. Cũng không có tâm trạng nào nghĩ đến những chuyện khác. Nó không hẹn Phương ở nhà ông nội mà ở khách sạn, hẹn hò xong sớm mai nó lên Hà Nội và bay vào Sài Gòn.
Cánh cửa phòng khách sạn vừa khép lại, hai đứa lao vào nhau môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi.
– Vợ nhớ chồng lắm.
Phương nói như chực khóc. Vừa hôn, hai đứa vội vàng cởi quần áo như chỉ muốn xé cho nhanh để sớm thỏa mãn cơn khát dục vọng. Coocxe, silip của Phương ném vội ra một góc giường, Phương nằm xuống giường dạng hai chân ra khoe lồn ngay trước mắt nó, nó vội cúi vục mặt vào lồn Phương húp sùm sụp, lưỡi nó quét ngược từ dưới lên trên, lấy răng ray ray hột le.
– Chồng ơi chồng đừng… hột le của em.
Vừa kêu chân tay Phương líu ríu, nửa muốn đẩy đầu nó ra, nửa muốn ghì lại kéo sâu xuống hai mép lồn đang rang rộng mở ra chào gọi.
Đên hơn chục ngày nay không được gần nhau nên mọi thèm muốn khao khát được xổ tung, nước lồn của Phương tiết ra càng nhiều. Buồi của cũng vậy, cứng dựng xổ ra, nó không kìm nén được nên ấn thẳng vào ngập đến gốc khiến cô co rúm người lại. Những tiếng dập phành phạch, trong phòng vang lên mỗi lúc một dồn dập.
– Chồng ơi. Vợ sướng ggggg…
Tiếng kêu la thỏa mãn như muốn bể phòng, tất cả những ấm ức của nó mấy ngày nay của bà Thủy đổ lên đầu nó. Giờ đây nó đổ hết vào lồn Phương, nó cố hết sức để dập, để thỏa cơn giận dữ.
– Chồng ơi, chồng… á.
Nó địt mà như muốn dùng hết sức phá tanh bành cái lồn Phương.
– Chồng ơi. Chồng muốn hiếp chết vợ sao?
Nó nằm xuống hai khủy tay ôm lấy hai vai và hôn lên môi cô ở dưới mông nó vẫn đều đều đẩy vào nhưng tốc độ chậm hơn.
– Chiều chồng đi, chồng nhịn gần nửa tháng rồi. Không biết đến khi nào chồng mới lại được địt vợ.
Không biết có phải vì đau, khi bị thúc mạnh và hay vì sướng, vì sắp phải chia xa mà nước mắt của Phương trào ra lem nhem ướt đẫm khi miệng nó vẫn ngậm chặt một bên núm vú ngả màu nâu như cố dứt ra. Ở phía dưới mông nó đều đều đẩy vào, dòng nhựa trắng từ lỗ lồn Phương chảy ra xuống đít. Phương đưa tay lên cố ghì nó xuống thầm thì bên tai chẳng muốn dời.
– Hôm nay vợ sẽ chiều chồng, chồng muốn thế nào cũng được, mãi mãi là của chồng.
Nó nhỏm lên hỏi:
– Cái gì mãi mãi của chồng?
– Lồn này của chồng, vú này của chồng, tất cả đều là của chồng.
Nó hôn lên môi Phương, hai chân cô giờ đã kê lên gần ngang vai nó.
– Chồng vào thu xếp ổn ra đón vợ vào nhé. Nếu việc của chồng tốt mẹ không phản đối đâu. Mẹ nào cũng thương con, mẹ sợ em khổ nên anh đừng giận mẹ nhé.
– Ừ chồng nhớ rồi.
Nó gật đầu và đinh ninh rằng: Vào lại Sài Gòn, nếu nhà đầu tư đồng ý nó sẽ mua nhà trở ra bắc, làm đám cưới và đón Phương vào. Cuộc sống của hai đứa lại hạnh phúc như xưa.
Nó dập thêm vài cái nữa, nó cảm thấy sắp xuất nên rút vội đưa lên miệng Phương bắn hết số tinh trùng tích tụ suốt mười mấy ngày vào trong miệng, cô nuốt sạch không sót giọt nào ra ngoài. Phương không phản đối mà mút đến gốc buồi nó đến khi sạch sẽ mới thôi. Nó nằm xuống quay mặt sát vào Phương.
– Lần sau gặp, vợ tháo vòng, chồng đừng xuất vào miệng vợ, xuất hết vào lồn vợ để vợ có em bé. Nếu có em bé, giàu nghèo, sướng khổ mẹ cũng không bắt chồng xa vợ được đâu.
Nó âu yếm ôm Phương trong vòng tay chưa khi nào nó yêu cô nhiều như vậy. Nó thầm thì vào tai Phương, cô thoáng lo âu nhưng rồi mím môi gật đầu đồng ý.
– Lát vợ cho chơi, ngủ một chút để lại sức đi.
Nó ôm lấy Phương chìm vào trong giấc ngủ.
Nó mặc lại quần đứng nhìn đôi mông trần trắng bóc của Phương, trong lỗ đít cô đang ri rỉ ra một dòng sữa trắng. Nó lấy điện thoại ra tính chụp lại lỗ lồn chùm lông đen bê bết nước, đôi vú trắng có quầng núm nâu và khuôn mặt thánh thiện đang thiu thiu ngủ. Ngần ngại giây lát, cất điện thoại vào trong túi, khóa cửa phòng lại kéo vali lặng lẽ rời khỏi khách sạn như trốn chạy. Sợ những giọt nước mắt không biết đối diện với cảm xúc ấy như thế nào? Nó lên taxi khi trời vừa tảng, một bản nhạc vang trên xe vang lên đúng tâm trạng, nó khóc.
Một lần nào cho tôi gặp lại em…
Đôi môi đó đến nay còn nồng…
Một lần nào cho tôi gặp lại em…
Rồi thiên thu sẽ là nhung nhớ…
Dòng đời nào đưa em đi về đâu…
Sao không thấy qua đây một lần…
Dòng đời nào đưa em đi về đâu…
Những bến bờ xưa cũ đã mờ…
Vào lại Sài Gòn, căn phòng cũ nhưng mọi thứ đã khác. Nó nhận được email trả lời của nhà đầu tư: Dự án thất bại không có đồng vốn nào được rót, chuyến tàu lượn tử thần đã kết thúc. Nó hết tiền trả căn hộ, gửi xe máy, đồ đạc của Phương về bắc. Tầm ba tháng sau nó thấy facebook của Phương thay hình đại diện Phương đã trở thành cô dâu. Một người đàn ông cao to khỏe mạnh, nhìn nụ cười của cả vô cùng hạnh phúc và viên mãn. Nó chủ động cắt đứt liên lạc như 16 năm trước.
Những người bạn gặp trên đường đời sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn. Dù tốt hay xấu, họ cũng tặng bạn những kinh nghiệm sống hết sức tuyệt vời. Chính vì thế, đừng nên lên án, chỉ trích hay than phiền ai cả. Thậm chí, nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng lòng tốt của bạn thì xin hãy cứ tha thứ cho họ. Bởi vì có thể, chính nhờ họ mà bạn học được cách khoan dung. Chỉ trích một người là việc không khó. Vượt lên trên sự phán xét ấy để cư xử rộng lượng, vị tha mới là điều đáng tự hào. Ngẫm lại cũng phải nhưng nó chưa từng trách Phương hay mẹ Phương, chỉ có lời cầu chúc và mọi lỗi lầm đều do nó.
Sau khi mất đi rồi. Nó mới nhận ra trước đó từng là một đôi giày đẹp, đến khi trở thành một đôi giày rách, tuy chỉ là một đôi giày rách vừa vặn với đôi chân nó. Nhưng ngay cả đôi giày rách, nó không thể giữ được bên mình. Có lẽ suốt cuộc đời dài dằng rặc về sau, nó đành phải đi đôi chân trần mãi mãi.
Mình nó lê bước vô định về phía bờ sông, bên kia bờ địa ngục đang chào đón rất gần. Có lẽ vì ảo ảnh nên họ đã đến với nó và tan ảo ảnh, họ đi để lại cho nó một bầu trời tan vỡ và cùng quẫy tuyệt vọng.